L’Equipe: Chào Lilian, ai là cầu thủ mạnh nhất mà anh từng thi đấu cùng?
Lilian Thuaram: Zinedine Zidane. Lần đầu chúng tôi gặp nhau ở U18 Pháp, tôi mới 17 tuổi rưỡi, còn Zizou thì chưa tròn 17. Trong lúc khởi động, cậu ấy cứ tung hứng bóng, đá lên rất cao vào không trung rồi lại ngả hẳn người về phía sau đỡ bóng. Tôi chưa từng nhìn thấy người nào ở độ tuổi đó làm vậy với một trái bóng. Rồi tôi dõi theo quá trình phát triển của Zizou cho tới khi cậu ấy khẳng định được mình tại Italia. Nhưng tôi không thích mọi người nghĩ rằng cậu ấy chỉ có năng khiếu và tài năng đâu. Trên hết, Zizou là một người làm việc rất chăm chỉ, cực kỳ nghiêm khắc và cá tính.
Cầu thủ mạnh nhất mà anh phải đối mặt?
Tất nhiên là Ronaldo, người ngoài hành tinh. Bất kể anh ấy chạm bóng ở đâu, mọi người cũng đều phải cảnh giác. Rô béo có thể xử lý bóng dẫn đến một bàn thắng rất nhanh. Luôn luôn tuyệt vời khi đối đầu với anh ấy. Khi bạn thích đối đầu với các cầu thủ vĩ đại, điều đó sẽ trở nên thú vị. Và đó là lúc để bạn bộc lộ bản năng.
Vậy ai là cầu thủ hung dữ nhất?
Carlos Mozer của Marseille. Bản thân tôi cũng là một cầu thủ rất hung hăng! Tại Parma, tôi cũng biết cả Fernando Couto, một gã rất trầm lắng và tốt bụng ngoài đời, nhưng trên sân anh ấy biến thành một người khác hoàn toàn. Fernando có thể tung ra những cú đấm rất đau.
Ai là cầu thủ hài hước nhất?
Daniel Bravo. Tôi chưa từng gặp một ai giống anh ấy. Dani có khả năng kể chuyện cười trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Cầu thủ điên rồ nhất với anh là ai?
Gigi (Luigi Sartore, đồng đội của Thuram tại Parma từ năm 1998-2001). Anh ấy gặp phải một số vấn đề với pháp lý Italia vì liên quan đến dàn xếp tỷ số và gần đây là việc trồng 106 cây cần sa trong một trang trại gần Parma. Anh ấy cũng là một người sống rất tình cảm. Một hôm, Gigi bật khóc giữa buổi tập vì con mèo của anh ấy đi lạc mất!
Ai là người huấn luyện ấn tượng nhất?
Arsene Wenger, khi chúng tôi làm việc cùng nhau tại Monaco giai đoạn 1990-1994. Dù trong bóng đá hay trong cuộc sống, Arsene vẫn luôn là một người đáng kính, với cách truyền đạt kiến thức rất tuyệt vời. Tôi vẫn nhớ như in một câu mà thầy viết trên bảng: “Chúng ta có thể tiến bộ ở bất cứ tuổi nào”. Câu nói ấy đến giờ tôi cảm thấy vẫn còn nguyên giá trị.
Ông ấy cũng là người tạo ra bước ngoặt trong sự nghiệp của anh?
Đúng vậy. Sau Fontainebleau năm 1990, tôi chuẩn bị ký hợp đồng với Nice. Tôi đến thông báo với HLV của mình, thì ông ấy hét vào mặt tôi: “Monaco muốn có cậu”. Tôi không biết làm gì nữa. Nhờ vào sự can thiệp của chủ tịch CLB, Alain Gremeaux, Monaco đã nhanh chân hơn. Câu chuyện đẹp ở chỗ thầy Arsene ký mà không cần xem tôi thi đấu, chỉ cần dựa vào một giải trẻ, khi Fontainebleau đối đầu với Monaco.
Tiền đạo nào mà anh ghét đối mặt nhất?
Patrice Garande. Anh ấy cực kỳ thông minh khi di chuyển. Đôi khi tôi có cảm giác anh ấy biến mất trên sân, thoắt ẩn thoắt hiện. Nhưng người gây ra nhiều vấn đề nhất cho tôi lại là Pedro Munitis ở tứ kết EURO 2000 khi Pháp thắng Tây Ban Nha 2-1. Anh ấy bé và nhanh. Tôi không kèm được anh ấy. Không hiểu sao HLV lại thay anh ấy ra. Thực tế thì nhiều năm sau, tôi luôn gặp ác mộng khi nghĩ về anh ấy. Nếu muốn làm tôi khó chịu, anh chỉ cần nói: “Coi chừng, Munitis đấy”!
Tiếc nuối lớn nhất của anh là gì?
Trận chung kết World Cup 2006 mà chúng tôi thua Italia trên loạt đá luân lưu 11m. Tôi đã có cơ hội nâng cao Cúp vàng thế giới một lần. Tôi tưởng tượng những người khác bị thua trong trận chung kết đầu tiên của mình. Thật là cảm giác khủng khiếp.
Bàn thắng quan trọng nhất sự nghiệp thi đấu của anh?
Bàn gỡ hòa vào lưới Croatia ở bán kết World Cup 1998. Về pha bóng đó, ai cũng nghĩ tôi bực tức vì đã phạm lỗi với Suker trước khung thành Croatia.
Nhưng đó là sai lầm. Tôi nổi cơn thịnh nộ vì một câu nói của Mario Stanic, đồng đội của tôi ở Parma. Anh ấy đã nói với tôi trong giờ nghỉ giữa hai hiệp: “Trận đấu này là dành cho chúng tớ”. Tôi không thể đồng ý với Mario.
Đội bóng tuyệt nhất mà anh đã chơi?
Chắc chắn là ĐT Pháp của thế hệ vàng 1998-2000 rồi. Chúng tôi chơi bóng ở đẳng cấp đáng kinh ngạc. Khi tập luyện, chúng tôi chơi ba chạm. Bóng không bao giờ bay ra ngoài. Tôi luôn có cảm giác sởn da gà khi nghĩ đến thời kỳ này. Vì phần đông chúng tôi thi đấu ở nước ngoài, chúng tôi thường xuyên gặp nhau vào tối Chủ nhật, một ngày trước các đợt triệu tập, không hề hẹn trước. Chỉ vì niềm vui được ở bên nhau, được sống cùng nhau. Trong phòng thay đồ, chúng tôi cười rất nhiều. Nhưng ngay khi bước vào thi đấu, chỉ còn lại sự tập trung và quyết tâm cao độ. Để đánh bại chúng tôi thời điểm đó, chẳng đơn giản chút nào. Bạn phải cực kỳ xuất sắc.
Đáng ra anh cũng có thể kết thúc sự nghiệp tại PSG?
Vâng, đúng vậy. Nhưng lúc khám sức khỏe, bác sĩ thấy tim của tôi hơi đặc biệt. Khi ấy, tôi đã đùa với ông ấy: “Ông làm tôi sợ đó. Vì tôi có một người anh trai qua đời vì bệnh tim, tôi đã nghĩ ông sẽ nói với tôi rằng tôi không thể chơi bóng nữa”. Tôi thấy ông ấy biến sắc. Nhưng đó là cuộc sống. Tôi không phải là người hoài cổ. Khi 17 tuổi, tôi được cảnh báo là sẽ không bao giờ thi đấu được nữa vì vấn đề đầu gối. Nhưng tôi đã rất may mắn có được một sự nghiệp đáng nhớ.
Xin cảm ơn những chia sẻ của anh.