Một buổi chiều đẹp trời ở Marbella, Tây Ban Nha, đã rất nhiều lần Yao Hanlin tưởng tượng về ngày trở lại quê nhà Vũ Hán. Chắc sẽ là một cuộc đoàn tụ đầy cảm động với vợ và đứa con mới sinh, một cái ôm thật chặt từ mẹ và còn có một bát mỳ khô thật cay.
Đã hơn 60 ngày, Yao và các đồng đội tại Vũ Hán Zall - một CLB bóng đá ở giải VĐQG Trung Quốc, phải sống xa gia đình. Rời khỏi quê nhà từ ngày 22/1 để đến Quảng Châu tập luyện, đúng thời điểm lệnh phong tỏa thành phố được công bố, Yao không thể ngờ ngày đoàn tụ lại xa đến thế. Đội bóng Trung Quốc này dành 6 tuần vừa rồi tại Costa del Sol thơ mộng, nằm đếm sao và mơ về cố hương.
Họ cố tìm ra những việc để xao nhãng mạch cảm xúc. Tập luyện cả ngày, đi mua sắm, tham dự trận El Clasico. Nhưng làm gì có ai vui được khi những người thân của mình vẫn kẹt lại trong thành phố chứa đầy virus. Các cầu thủ của Vũ Hãn Zall không bị bệnh nhưng họ thật sự mệt mỏi.
"Tôi đã khóc khá nhiều", Yao chia sẻ. Là một người dân Vũ Hán gốc, lại là cầu thủ phục vụ lâu năm nhất trong đội bóng, Yao chỉ có thể lấy sự hài hước làm nguôi ngoai: "Chúng tôi thực sự nhớ gia đình, nhớ những đứa trẻ. Có khi họ đã quên mặt chúng tôi rồi".
Đến tận bây giờ, Yao vẫn còn cảm nhận được thời khắc thế giới sụp xuống chân mình. Lúc đó, anh cùng các đồng đội đang ở khu huấn luyện tại Quảng Châu vào ngày 22/1. Đột nhiên nhóm chat của đội nóng bừng các tin nhắn, nhiều đến nỗi làm chiếc điện thoại rơi xuống sàn.
Yao đứng hình trước những con chữ. Vũ Hán - thành phố có 11 triệu dân, nơi anh sinh ra, lớn lên và trở thành người hùng trong đội bóng lớn nhất địa phương, đã bị phong tỏa cách ly để hạn chế sự lây lan của virus Corona. Ngay thời điểm đó, Yao đã xa gia đình được 1 tháng. Anh rất muốn trở về nhà để đoàn tụ với mọi người trong Tết nguyên đán nhưng nhận ra là không thể, và còn kinh khủng hơn khi nhận ra dịch bệnh này nguy hiểm hơn rất nhiều so với dự đoán.
Một vài đồng đội của Yao được trở về quê nhà nơi không bị ảnh hưởng. Còn anh và hơn chục người khác thì bị cách ly khỏi tỉnh Hồ Bắc, nơi Vũ Hán là thủ phủ. Họ chỉ có thể thực hiện những cuộc gọi video với gia đình, cố gắng giấu đi những giọt nước mắt.
Ít ngày sau, 29/1, cả đội bay sang Tây Ban Nha cho chuyến tập huấn cuối cùng trước khi trở lại để bắt đầu mùa giải mới vào ngày 22/2 (giải VĐQG Trung QUốc đã bị hoãn). Thời điểm họ di chuyển, Vũ Hán đã trở thành cái tên gây hoảng sợ cho cả thế giới. Cả đoàn bị rất nhiều phóng viên vây lấy ở sân bay Malaga, nơi HLV vừa mới được thuê vào tháng 1, José González phải đứng ra đảm bảo với những người đồng hương của mình.
Nhưng điều đó chưa là gì so với chuyện chỉ 1 ngày trước khi đến nơi, khách sạn nơi Vũ Hán Zall đặt phòng bất ngờ báo hủy. Chủ sân tập mà họ thuê ở Tây Ban Nha cũng đột ngột đổi ý với lý do một đội bóng Nga than phiền. Thậm chí, các đối thủ đến từ Bắc Âu và Nga cũng không tham gia trận giao hữu sắp tới.
"Họ nghĩ chúng tôi mang virus đến", González nhớ lại. Chiến lược gia 53 tuổi này chỉ mới được Vũ Hán Zall ký hợp đồng cách đây vài ngày, chưa từng điều hành một trận đấu chính thức và giờ phải làm công tác trấn an tư tưởng cho những cầu thủ còn chưa biết rõ tên ông.
González nói với các học trò đừng để những phản ứng thiếu hiểu biết ảnh hướng đến tâm trạng. Các cầu thủ và trợ lý tại Vũ Hán Zall cảm động trước những lời chân tình của một công dân Tây Ban Nha duy nhất không nhìn họ với ánh mắt kỳ thị.
Những ngày dài dài đằng đẵng cứ trôi, với chỉ thị của BLĐ Vũ Hán Zall rằng họ tốt nhất nên ở lại Tây Ban Nha và cập nhật tình hình virus. Thế rồi đột nhiên, châu Âu trở thành ổ địch mới. Riêng Tây Ban Nha đã có hơn 4.000 ca nhiễm và đứng thứ 2 sau Italia. Thủ tướng Tây Ban Nha còn công bố tình trạng khẩn cấp, qua đó phong tỏa các thành phố và hạn chế công dân đi lại.
"Chúng tôi từng phải chạy trốn một tình hình khó khăn ở Trung Quốc, giờ thì chúng tôi phải chạy trốn một thứ tương tự ở chính Tây Ban Nha", González cau mày. Bây giờ, kế hoạch là phải rời khỏi nơi này. Trở về Vũ Hán bây giờ là bất khả thi, nhưng đến một khu huấn luyện ở Thâm Quyến thì được. Như vậy có nghĩa là có thêm một khách sạn mới, một sân tập mới, một quãng đợi chờ mới. Nhưng trước khi có điều đó, toàn đội phải bị cách ly trong 14 ngày khi trở về nước.
Lúc này, một tình cảnh trái ngược lại đến. Các cầu thủ đến an ủi González khi ông buộc phải nói lời chia tay trong lo lắng với vợ, 4 đứa con trai và 2 bà chị hút rất nhiều thuốc lá của mình. Giờ thì những lời động viên trước đây của González sẽ không còn là lý thuyết mà cần chính ông thực hành để vượt qua giai đoạn khó khăn sắp tới. Còn với cậu học trò Yao, thế có nghĩa là anh sắp được tặng cậu con trai tất cả những mòn đồ chơi mà anh mua được trong thời gian xa cách.
"Có thể, chỉ là có thể thôi, tôi sẽ vừa ôm vợ và con trai, vừa ăn mỳ khô", Yao cười sung sướng trong những thời khắc cuối ở Tây Ban Nha.