Ricardo Aimar cực kỳ mê bóng đá nhưng ông cũng như những bậc phụ huynh khác quả quyết cậu con trai 13 tuổi nên chuyên tâm vào chuyện học. Điều buồn cười là dù trái ý cha, Pablo lại mang những đặc điểm tính cách y hệt ông: khiêm tốn, chăm chỉ và thành thực.
Cũng như những tài năng kiệt xuất khác của Argentina, Aimar không sinh ra ở thủ đô Buenos Aires. Quê hương anh là Rio Cuarto và Aimar đã tiếp xúc trái bóng lần đầu tiên trên đường phố với đôi chân trần. Cậu bé Aimar không có cú nước rút tốc độ hay những pha chạm bóng gây thích thú. Ngón nghề điêu luyện nhất của Aimar là những pha vừa giữ bóng vừa lướt đi qua đối thủ, hoàn hảo như vận động viên khiêu vũ trên băng. Chính điều đó đã khiến HLV Alfie Mercado của đội trẻ Estudiantes de Rio Cuarto bị thuyết phục. Ông gửi lời mời cậu gia nhập học viện mà không cần phải thử việc. Aimar sẽ tập luyện 3 lần mỗi tuần cho đội bóng hạng tư, vốn được biết đến là sân sau của những đội như Belgrano và Talleres.
Nhưng rốt cục không cái tên nào trong số này có sự phục vụ của Aimar. Để thuyết phục cha mình, anh lặn lội đến River Plate ghi điểm ở các buổi tập cùng đội trẻ, sau đó nhờ huyền thoại Daniel Passarella nói chuyện với cha. Cha anh miễn cưỡng phải đồng ý trước quyết tâm và tài năng của Aimar. Năm 16 tuổi, anh ra mắt thế giới bóng đá chuyên nghiệp đối đầu cùng Colon.
Ngay từ trận mở màn, Aimar đã cho người Argentina thấy anh là viên ngọc thô tiếp theo mà River Plate sở hữu. Khuyết điểm thể hình được Aimar bù đắp bằng khả năng đi bóng táo bạo và quyết tâm. Kỹ năng chạm bóng không đến nỗi tuyệt luân nhưng anh kết hợp linh hoạt giữa khả năng bứt tốc đoạn ngắn, chuyển hướng đột ngột để loại bỏ người kèm. Tầm nhìn của Aimar cũng là một điểm cộng, dù liên tục gặp sức ép nhưng anh vẫn có thể định vị chính xác những chủ công đá trên như Juan Pablo Angel hay Marcelo Salas.
“Aimar vô cùng đặc biệt. Tôi chỉ cần đứng ở trung lộ là cậu ấy sẽ có cách đưa bóng đến chân – cậu ấy chưa bao giờ thất bại” – Salas có lần khen ngợi người đàn em. Nhưng những pha đi bóng đoạn dài cũng kéo theo những cú đạp dũng mãnh của hậu vệ đối phương, điều này khiến cho Aimar có bị gián đoạn sự thăng hoa, trở thành một yếu điểm quyết định cả sự nghiệp về sau của anh.
4 năm rực rỡ cùng River Plate, anh khiến các CLB từ khắp lục địa già thèm muốn và không ngạc nhiên được gán định danh ‘truyền nhân của Diego Maradona’ dù phong cách của Aimar giống Enzo Francescoli hơn. Cống hiến 21 bàn thắng và 28 pha kiến tạo sau 82 trận đấu, anh nói lời tạm biệt sân El Monumental lên đường sang châu Âu.
“Tôi bị choáng ngợp bởi những lời đề nghị từ khắp châu Âu. Anh, Tây Ban Nha, Italia – họ đều hỏi mua tôi. Sau cùng, quyết định hoàn toàn dễ hiểu”. ‘Quyết định dễ hiểu’ của Aimar chính là Valencia vào tháng giêng 2001. Los Che đang nổi lên như một thế lực có thể thách thức Real Madrid và Barcelona trong nước cũng như tạo ra bất ngờ thú vị ở Champions League.
Truyền thông ngay lập tức soi bản hợp đồng kỷ lục của Valencia nhất là khi ngay sau trận đầu tiên, Johan Cruyff khen Aimar đủ năng lực để khoác áo Barcelona. Tuy nhiên, mùa đó Los Che chỉ cán đích ở vị trí thứ năm tại La Liga; ở Champions League, họ lại tiếp tục gây bất ngờ lớn bằng việc vào đến chung kết năm thứ hai liên tiếp.
Valencia ngày ấy sở hữu một đội hình đầy ắp những tài năng, dẫn đầu là Gaizka Mendieta, Vicente, Zlatko Zahovic, Ruben Baraja, Adrien Illie và John Carew. Người đồng hương của Aimar, HLV đầu bạc Hector Cuper, lập chiến tích hai năm liên tục đưa Los Che tiến sát chức vô địch Champions League.
Thông thường rất khó để kỳ vọng vào những bản hợp đồng mùa đông, nhưng Aimar là ngoại lệ. Theo sau lời khen ngợi của Cruyff, anh được truyền thông đặt biệt danh El Mago, ‘phù thủy’, với ma thuật giữ bóng trong chân mà vẫn lướt đi ở tốc độ cao. Cuper đã sáng suốt khi trao cho Aimar sự tự do tối đa trên sân, không cần phải tham gia vào việc phòng ngự và áp sát từ xa. Anh được yêu cầu chơi thứ bóng đá nguyên vẹn như ở Argentina, giúp Valencia tạo ra đột biến trong những pha phản công chớp nhoáng.
Có điều 6 tháng đầu tiên của anh tại châu Âu dù chói lọi nhưng kết thúc bằng một thất bại. Chung kết Champions League với Bayern Munich, anh bị thay ra ngay sau giờ nghỉ giữa hiệp. Bên phía đối diện, Owen Hargreaves cùng với Stefan Effenberg khóa chặt ngòi nổ lợi hại nhất bên phía Los Che. Trận đấu chỉ được định đoạt sau loạt đá luân lưu mà chiến thắng không ngạc nhiên thuộc về người Đức.
Cuper rời đi để đến Inter Milan của Serie A thời kỳ hoàng kim nhất. Rafael Benitez từ Tenerife được bổ nhiệm thay thế. Tiềm lực của Valencia có hạn nhưng Real Madrid không có được tình trạng cân bằng đội hình để đua đường dài trong khi Barcelona đang gặp rắc rối với những vấn đề bên ngoài sân, cơ hội giành lấy ngôi vương Tây Ban Nha không phải là không có cơ sở.
Quả thật, Benitez đã làm được. Với Santiago Canizares trong khung thành, che chắn bởi cặp trung vệ Roberto Ayala - Maurico Pellegrino và cả David Albelda phía trên, Valencia giành ngôi vô địch với cách biệt 7 điểm so với Deportivo. Dù họ chỉ ghi 51 bàn thắng sau 38 vòng đấu nhưng số bàn thua được hạn chế ở mức thấp nhất, chỉ 27 lần vào lưới nhặt bóng. Aimar kết thúc mùa giải trọn vẹn đầu tiên bằng danh hiệu vô địch, cá nhân anh ghi bàn nhiều thứ ba trong đội.
Benitez thậm chí đã làm tốt hơn Cuper trong khía cạnh phát huy tài năng của Aimar. Ông kéo Baraja lùi xuống phụ trách tổ chức từ xa trong khi vẫn kiêm luôn nhiệm vụ phòng ngự, điều này dẫn đến El Mago thường xuyên xuất hiện ở phần sân đối thủ hơn bao giờ hết. Khi có bóng, anh sẽ tìm cách mở ra biên nơi có sự góp mặt của Vicente, Rufete, Kily Gonzalez, những người sẽ tạt vào cho Salva và Mista bên trong khu cấm địa.
Phong độ cao của Aimar tiếp diễn ở đấu trường châu Âu. Dù Valencia nhanh chóng bật bãi nhưng anh kịp đóng góp 5 đường kiến tạo, đứng đầu danh sách của giải đấu cùng với Rui Costa. Mùa tiếp theo, Valencia gặp trục trặc trong giải quốc nội, tụt xuống vị trí thứ năm và bị loại từ tứ kết Champions League. Benitez tin rằng mình phải làm điều gì đó để cải thiện tình hình, và chiến thuật là phương thuốc được lựa chọn.
Benitez đã điều chỉnh lối chơi thậm chí còn thực dụng hơn mùa đầu tiên. Họ áp sát giành bóng rất gắt gao trước khi sử dụng sức mạnh từ đôi cánh để kết liễu đối thủ. Thành quả của mùa giải 2003-2004 là cú đúp danh hiệu UEFA Cup và La Liga. Tại La Liga, họ ghi bàn kém Galaticos 1.0 của Real Madrid nhưng có số bàn thua thấp nhất giải. Baraja thăng hoa dữ dội trong khi Aimar kịp góp mặt ở 38 trận nhưng tầm ảnh hưởng bị hạn chế đi nhiều vì chấn thương.
Đây cũng là lúc số phận Valencia và Aimar cùng nhau lao dốc. Benitez rời đi sau vụ tranh cãi ồn ào rằng “tôi hỏi họ chiếc ghế sofa nhưng họ lại mua cái đèn trần”. Lẽ ra ông đã mang Aimar đến nước Anh nhưng Anfield đáp lại bằng Luis Garcia và Xabi Alonso, những mẫu cầu thủ rất khác với anh. Tại Tây Ban Nha, từ sau mùa hè năm đó, danh hiệu duy nhất Valencia đạt được là Copa del Rey năm 2008. Tại La Liga, họ không còn đủ sức cạnh tranh với 2 gã khổng lồ, tệ hơn, còn tụt lại sau lưng Sevilla, Villarreal hay Athletic Bilbao. Sức mạnh cuồng phong do Benitez lãnh đạo đã theo ông sang Anh, để lại Tây Ban Nha một gã khổng lồ ngủ say.
Sự nghiệp của Aimar đi theo con đường tương tự. Dù Maradona khen hậu bối rằng anh là cầu thủ duy nhất ông sẵn lòng bỏ tiền ra để xem, những chấn thương đã hạn chế thời gian ra sân của Aimar. Tệ hơn nữa, sự xuất hiện của Claudio Ranieri đóng vai trò chấm dứt thời gian của anh ở Valencia. Ông đẩy anh ra cánh hoặc băng ghế dự bị, với ý kiến Aimar thiếu sự ổn định để ảnh hưởng lên lối chơi trong một cuộc đua dài.
Từ chỗ là một trong những đội bóng mạnh nhất châu Âu, Valencia trong tay Ranieri trở nên dễ bắt bài hơn bao giờ hết. Ông phải rời đi với đầu cúi thấp vào tháng hai. Antonio Lopez đến thay thế đưa Aimar trở lại sân cỏ nhưng tới hè thì ông cũng phải ra đi nhường ghế lại cho Quique Sanchez Flores.
Aimar giờ đã trở thành một cầu thủ hoàn toàn khác so với ngày anh mới sang châu Âu. Tiền vệ Argentina chơi an toàn nhiều hơn là xộc thẳng vào hàng phòng ngự đối phương trước khi tung ra những đường chuyền táo bạo chính xác. Có lẽ sự thực dụng đến tàn khốc của Benitez đã ảnh hưởng đến cách Aimar tiếp cận bóng đá, trở nên thận trọng hơn để giành thắng lợi. Cũng có thể nhận xét của Ranieri về anh cộng với những chấn thương đã khiến Aimar không còn niềm tin mãnh liệt vào khả năng của mình. Dù gì đi nữa thì mùa giải 2005/06 đánh dấu sự đi xuống rõ rệt của Aimar, ngay cả khi Flores để anh ra sân tới 35 trận. Sự thay đổi giờ hết sức cần thiết để vực dậy một trong những cầu thủ tài năng nhất của bóng đá.
Từ Ngoại hạng Anh, Liverpool của Benitez lại vẫy gọi nhưng Aimar khiến cả thế giới ngạc nhiên khi gia nhập đội bóng mới lên hạng Real Zaragoza.
Báo chí nhận xét rằng quyết định này chứng tỏ tham vọng của Aimar đã không còn. Về phía Zaragoza, họ gọi đây là bản hợp đồng quan trọng nhất lịch sử. Chuyển đến đây, dù kém tiếng hơn Liverpool rất nhiều nhưng Aimar có cơ hội thi đấu ở vị trí ưa thích nhất. Rốt cục thì cả sự nghiệp, anh sẽ chọn tình yêu với trái bóng và cảm giác được ra sân quan trọng hơn những sân đấu lớn nhất hành tinh.
Nhưng cho rằng Real Zaragoza là tập thể của những gã tay mơ thì rất thiếu tôn trọng với những Ayala, anh em nhà Milito và Gerard Pique. Một đội bóng như thế dứt khoát không tầm thường. Aimar được sống lại thời kỳ hạnh phúc ở quê nhà, cung cấp cho Diego Milito đủ số đạn dược cần thiết để anh bắn hạ đối phương 23 lần, về nhì trong danh sách vua phá lưới. Thầy trò Victor Fernandez cán đích ở vị trí thứ sáu, chỉ cách nhóm dự Champions League 2 điểm. Aimar ghi 5 bàn thắng và kiến tạo 11 lần trong 31 trận đấu. Dù đôi khi vắng mặt vì những chấn thương, giới mộ điệu vẫn mong ngóng có ngày Aimar quay lại đỉnh cao.
Nhưng những gì xảy ra sau đó nằm ngoài sự khống chế của anh.
Bị hủy diệt bởi những sai lầm trong quản lý tài chính, Real Zaragoza phải bán đi nhiều cầu thủ quan trọng. Fernandez xoay xở mọi cách vẫn không làm sao vực dậy đội bóng. Họ cán đích ở vị trí thứ 18 đồng nghĩa với suất rớt hạng dù số bàn thắng ghi được không thua bất kỳ đội nào ngoài tốp 7. Aimar chỉ ra sân 22 lần. Những chấn thương và lòng tin bị mài mòn ngăn cản anh cống hiến cho đội.
Ở tuổi 28, anh buộc lòng phải rời đi một lần nữa. Từ khắp châu Âu, người ta vẫn chưa thể quên những pha bóng thiên tài mà anh thể hiện, rất nhiều đội bóng gửi đề nghị chiêu mộ trong đó có cả CLB cũ River Plate. Đây có thể là quyết định lớn sau cùng của Aimar, trả lời cho câu hỏi rằng anh liệu có thể chạm đến đỉnh cao như kỳ vọng không.
Benfica là điểm đến được Aimar chọn. CLB Bồ Đào Nha cho thấy tham vọng rất lớn sau khi chiêu mộ hàng công cực kỳ ấn tượng với Oscar Cardozo, Nuno Gomes, Angel Di Maria và Jose Antonio Reyes. Nhạc trưởng của họ, Rui Costa, vừa về hưu và vì thế Aimar được kỳ vọng sẽ lấp vào chính chỗ của huyền thoại Bồ Đào Nha.
Anh bỏ lỡ phần đầu mùa giải vì chấn thương, trở lại vào giáng sinh và gây ảnh hưởng lập tức lên đội bóng. Hình ảnh El Mago lướt đi trên sân bóng một lần nữa quay trở lại. Aimar dường như được tái sinh dưới ‘ánh sáng’ (tên thánh địa Estadio da Luz của Benfica). Song cỗ máy Benfica chưa thể chạy trơn tru được ngay. Họ chật vật tại Primeira Liga nhưng giành được chức vô địch Taca da Liga (tương đương League Cup tại Anh và Pháp) mùa 2008/09.
Mùa 2009/10, Benfica bổ sung thêm Javier Saviola từ Real Madrid. Aimar và người bạn đồng hương được bố trí đá lùi phía sau hỗ trợ Cardozo, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tiếp đạn, giúp chân sút Paraguay ghi đến 38 bàn thắng trên mọi mặt trận. Ở Primeira Liga, Benfica lên ngôi thuyết phục với 5 điểm hơn đội xếp thứ hai, ghi 78 bàn, chỉ thủng lưới 20 bàn.
Giờ đây ở tuổi 31, Aimar có vẻ an phận với cường độ chơi bóng vừa phải ở Bồ Đào Nha. Anh chinh phục khán giả bằng lối đi bóng thanh thoát trước khi để lại 34 pha kiến tạo sau 107 lần ra sân.
Nhiều người tin rằng anh sẽ quay lại Argentina nhưng một lần nữa, nhưng Aimar khiến thế giới bóng đá ngạc nhiên khi chọn Malaysia để đầu quân cho Johor Darul Ta’zim. 8 lần ra sân với 2 bàn thắng là tất cả những gì đáng nhớ của Aimar trong cuộc du hành bất ngờ đến Đông Nam Á. Nhiều người tin rằng sẽ không còn ‘sau đó’ nào nữa.
Tuy nhiên phía trước chờ đợi anh vẫn là lời hứa năm nào: quay về River Plate. Tám tháng sau khi rời Malaysia, Aimar chăm chỉ tập luyện để mong có cơ hội được ký chính thức với River Plate. Cuối cùng với những chấn thương đã hủy diệt cơ thể, HLV cũng là người đồng đội cũ Marcelo Gallardo đưa anh vào sân từ băng ghế dự bị tháng 5/2015 đối đầu với Rosario. Đến tháng 7, anh tuyên bố giải nghệ. Đó là lời tạm biệt đầu tiên của Aimar. Đến tháng 1/2018, Estudiantes de Rio Cuarto bất ngờ mời anh trở lại thi đấu một trận duy nhất trong khuôn khổ Copa Argentina, hiện thực hóa giấc mơ thi đấu một trận trong khuôn khổ chính thức. Aimar đeo băng đội trưởng, suýt nữa mở tỉ số rồi rời sân ở phút 50. Trận đấu kết thúc mà không đội bóng nào ghi được bàn thắng.
Khi Aimar vẫy tay tạm biệt với đám đông, công chúng tự hỏi liệu anh đứng ở đâu trong danh sách những cầu thủ tấn công kiệt xuất cùng thời mà Argentina sản sinh ra.
Anh cùng với Juan Roman Riquelme và Ariel Ortega là những tiền vệ tấn công xuất sắc nhất xen giữa hai thiên tài Maradona và Messi. Trong màu áo đội tuyển, Aimar đã vô địch 1997 FIFA Youth World Cup cùng sự góp mặt của Riquelme, Walter Samuel và Esteban Cambiasso. Năm 2002, anh xếp trước Riquelme trong sự lựa chọn sau cùng của Marcelo Bielsa đến World Cup nhưng núp trong cái bóng của Juan Sebastian Veron. Vì chấn thương, sự nghiệp đội tuyển của anh chưa bao giờ cất cánh.
Aimar chỉ bùng cháy rực rỡ trong một giai đoạn ngắn ở châu Âu, có thể không quá bùng nổ nhưng vẫn đủ khiến khán giả ghi nhớ những khoảnh khắc tinh tế của mình, giành cảm tình từ đồng đội và chiến thắng đối phương bằng lối chơi thanh thoát uyển chuyển. Anh truyền cảm hứng cho Messi trong khi khiến Maradona thích thú chiêm ngưỡng. Aimar không bao giờ đạt đến thành công của hai người họ nhưng giống như nhiều tài năng khác, anh khiến cho việc chơi bóng trở nên dễ dàng hơn.
Nếu nhìn nhận di sản Aimar theo một cách khắc nghiệt thì anh chưa bao giờ xứng đáng với những kỳ vọng thuở ban đầu; cùng với vô số người bị gán ghép vô tội vạ, anh là một phiên bản ‘truyền nhân Maradona’ thất bại. Nhưng sự thật là sau khi cùng River Plate thống trị Argentina, Aimar đã chinh phục châu Âu với 8 danh hiệu lớn ở Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha. Tại Mestalla, phần lỗi lớn nằm ở nhiệm kỳ thảm họa của Ranieri, tiêu hủy sạch trơn dấu ấn của Benitez để lại. Còn tại Benfica, anh đóng vai trò trụ cột trong đội bóng thừa mứa ngôi sao tấn công và đã chơi một thứ bóng đá đáng xem bậc nhất châu Âu.
Có hai tiêu chí để đánh giá về di sản của một cầu thủ: anh đạt được những gì và có khiến khán giả hạnh phúc hay không? Ở đây, Aimar giành phần lớn danh hiệu bằng thứ bóng đá mang hơi hướng bản năng khiến thế giới mê mẩn. Không bao giờ có thể nghi ngờ Aimar chính là một trong những cầu thủ tài năng nhất mà chúng ta từng chứng kiến.
XEM THÊM
Diego Maradona và Juan Riquelme: Hai 'số 10' kỳ diệu nhưng không thể song hành
Áo đấu số 5 lừng danh bởi Redondo và Zidane
Nghề 'trinh sát' tài năng hên xui thế nào, cứ nhìn Neymar và Markovic sẽ rõ