Nằm trong vùng trung tâm nông nghiệp của Argentina, cách Buenos Aires 6 giờ lái xe, thị trấn Progreso được biết đến nhiều hơn sau cái chết của tân binh đắt giá nhất lịch sử Cardiff City.
Có điều, như cổ động viên của CLB xứ Wales viết trên băng rôn: “Chúng tôi yêu anh dù chưa từng xem anh thi đấu ngày nào, chưa từng ăn mừng bàn thắng nào của anh”.
Chiếc chuyên cơ chở Sala từ Pháp sang Anh đã mãi mãi nằm lại eo biển Manche.
Phải đến khi quan tài của Sala được đưa về Progreso, những con đường nơi đây mới ồn ã tiếng người. Một năm đã trôi qua nhưng nỗi đau vẫn có thể cảm nhận rõ rệt.
Ở thị trấn này, Sala không chỉ là ngôi sao bóng đá, anh là El Emi, cậu bé mà mọi người dân đều quen mặt.
Ở thị trấn này, Sala có những người bạn thân, có hàng xóm, có bạn học chung thuở nhỏ và có những đồng đội cũ.
Mẹ của anh, bà Mercedes, và em trai 24 tuổi, Dario, không dễ gì để nói về những thứ đã xảy qua. Khi Dario mở cửa cho phóng viên Martin Mazur của BBC Sport, bà Mercedes đang ngồi trong phòng ăn.
“Cảm ơn vì đã đến đây. Điều này có ý nghĩa rất lớn với con trai chúng tôi” - bà nói, tiện tay rót cốc nước mời Mazur.
Một bức ảnh Emiliano đang tươi cười, bên cạnh Dario và em gái Romina, là điểm nhấn trong trong căn phòng. Cha anh - ông Horacio cũng đã qua đời trong năm ngoái. Ông lên cơn đau tim và mất ở tuổi 58 vào tháng Tư, chỉ 3 tháng sau khi con trai qua đời. Ông và bà Mercedes đã không sống cùng nhau từ lâu.
“Khi đó chúng tôi còn ở trong căn nhà cũ. Emi mới 15 tuổi thôi. Nó ngồi trong bếp rồi nói: ‘Mẹ ơi, con muốn trở thành cầu thủ bóng đá’. Con trai tôi rất muốn trở thành cầu thủ. Để theo đuổi giấc mơ, nó đã rời nhà đến San Francisco, tỉnh Cordoba”.
“Con trai tôi chỉ là một cậu bé. Thật không dễ dàng để nó rời đi nhưng tôi biết nó rất quyết tâm, thuyết phục mọi người rằng đó là giấc mơ mà thằng bé sẽ làm cho được. Nó yêu bóng đá. Đó là lý do tại sao nó rất hạnh phúc khi được chuyển đến Premier League”.
Sala mất ở tuổi 28, trong một vụ tai nạn máy bay đưa anh đến Cardiff. CLB xứ Wales đồng ý bỏ ra khoản phí kỷ lục 15 triệu bảng để chiêu mộ anh từ Nantes. Hai ngày trước tai nạn, hợp đồng đã xong xuôi nhưng cho đến hôm nay, hai bên vẫn đang tranh cãi về việc thanh toán phí chuyển nhượng.
Thi thể Sala không còn nguyên vẹn, nằm vùi dưới những mảnh vụn máy bay được tìm thấy ở eo biển Manche. Trong khi đó, viên phi công David Ibbotson được cho đã chết mất tích bí ẩn.
Cổ động viên Nantes rất yêu Sala. Một vài người đã lặn lội sang Progreso tiễn anh về thiên đường. Thợ cắt tóc của Sala cũng vượt biển Đại Tây dương đến để tận mắt nhìn thấy nơi anh sinh trưởng cũng như nói chuyện với gia đình.
Phòng khách của bà Mercedes tràn ngập những món quà của con trai đã nhận trong ba mùa rưỡi khoác áo Nantes. Thu thập và phân loại những thứ này lại là một trải nghiệm đau đớn khác với bà.
“(Khi Sala còn sống) Tháng 10 nào tôi cũng bay sang Pháp để dự sinh nhật cùng nó. Tôi sẽ ở lại trong một tháng. Trong tuần đầu tiên sẽ chỉ có tiệc mừng thôi. Nó thích những món tôi nấu lắm, vì vậy nên trong hành lý lúc nào tôi cũng gói ghém mang theo vỏ bánh pastry để làm món empanadas nó ưa thích nhất. Và bột xù cho món milanesas nữa. Ở Pháp cũng có bột xù nhưng nó khác lắm”.
(Chú thích: Empanadas có nghĩa là ‘gói trong bánh mì’. Bánh empanadas có hình bán nguyệt, vỏ bao kín nhân ngọt hoặc mặn. Milanesa là món ăn ưa thích của người Argentina, thành phần chính là thịt bò được chiên vàng giòn, phủ sốt cà chua và phô mai)
Chàng trai 28 tuổi vẫn quấn mẹ như ngày họ còn ở Argentina. Tuy vậy việc ăn món ưa thích chỉ diễn ra trong tuần đầu tiên. “Sau đó, con trai tôi quay lại với chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt dành cho cầu thủ bóng đá, với bữa ăn có rất nhiều cá. Bởi vì nó luôn muốn thể trạng hoàn hảo. Nó là đứa chăm chỉ, luôn trong nhóm chăm nhất CLB. Nó còn thuê hẳn HLV cá nhân và tự tập tại nhà”.
Sau những trận đấu của Nantes, các cổ động viên thường đứng ngoài sân chờ xe của Sala đi ngang qua.
“Nó hay mắc cỡ nhưng lúc nào cũng bỏ thời gian dừng lại, mở cửa sổ ký tặng hoặc selfie với cổ động viên”.
“Tôi rất biết ơn những cổ động viên này vì tới ngày nay họ vẫn gửi tôi xem những bức ảnh về con trai mà tôi chưa từng thấy bao giờ”.
“Tôi nhận được rất nhiều quà từ Pháp, Anh và khắp đất nước Argentina”.
Dario tiếp lời mẹ: “Thật xúc động khi thấy anh ấy được mọi người yêu mến. Tôi còn nhớ khi hợp đồng mới được thương thảo, các cổ động viên đều muốn anh tiếp tục gắn bó”.
Sala sang Premier League là để tìm kiếm cơ hội được gọi vào đội tuyển quốc gia.
Trong một giai đoạn hồi tháng 11/2017, anh chính là tiền đạo có hiệu suất tốt nhất trong số những chân sút Argentina chỉ sau Lionel Messi. Dario còn chụp lại thống kê trên tivi rằng Messi cần 95 phút để ghi bàn, còn Sala là 98 phút.
Dario còn có một bức ảnh khác trong đó Kylian Mbappe, người đã hủy diệt đội tuyển Argentina tại World Cup 2018, ôm chặt anh trai mình. Dù vậy, Sala đã ngại ngùng đến mức không dám mở miệng xin đổi áo.
“Cả nhà nói rất nhiều về việc anh ấy sẽ lên tuyển, như là hai cổ động viên nói chuyện với nhau”
“Anh ấy cũng biết là sẽ rất khó khăn nếu nhìn vào tầm cỡ của các chân sút mà đội tuyển đang có. Nhưng chúng tôi biết chắc rằng anh không bao giờ từ bỏ hy vọng. Anh ấy muốn trở thành cầu thủ và anh ấy đã làm được. Anh ấy muốn chơi bóng ở cấp độ hàng đầu và cũng làm được. Anh ấy muốn đến Premier League và đã thành công đấy thôi”.
“Khoác áo Argentina là ước muốn hết sức tự nhiên. Chúng tôi hay tưởng tượng rằng có lẽ anh ấy sẽ ghi bàn từ một pha kiến tạo của Messi. Tại sao lại không nhỉ?”.
Hồi mới lớn, Sala là cổ động viên của Gabriel Batistuta và Carlos Tevez. Và với sự tác động của bạn thân Colito, anh ủng hộ CLB Independiente.
“Tôi nhỏ hơn 5 tuổi nên khi chơi bóng kiểu nào tôi cũng phải bắt gôn để anh tập sút”.
“Đó là tất cả những gì chúng tôi có. Dù không được đủ đầy như những đứa trẻ khác nhưng nhờ mẹ, chúng tôi không bao giờ bị đói cả. Đây là nơi chúng tôi sinh ra và lớn lên. Đây là sự hy sinh. Chúng tôi đều giống nhau cả. Sala là anh cả trong gia đình nhưng anh ấy rất hay xấu hổ”.
Bà Mercedes thì nhớ lại: “Mọi thứ vẫn như mới đây. Tôi để chúng chơi với nhau ngoài kia, rồi gọi chúng về ăn tối tắm rửa. Chúng không có đồ chơi gì cả, ngoại trừ trái bóng”.
“Tôi không thấy con mình là ai đó nổi tiếng hay đại loại như vậy. Khi nó trở về đây, nó chỉ là một người bình thường như bao người khác... Nó là đứa rất ngoan...”
Và rồi bà bắt đầu khóc.
“Anh không biết được đâu, mỗi ngày chúng tôi phải gọi nói chuyện điện thoại hai, ba lần? Nó là con trai cưng của tôi mà. Sala muốn kể mọi thứ - đồ nó đã ăn, việc nó đã làm trong ngày. Đôi khi nó ray rứt vì đá kém, rồi có khi chúng tôi nói về bàn thắng của nó, về một pha kiến tạo... Nhưng nó luôn luôn cố gắng để tiến bộ hơn”.
Dario tiếp lời: “Chúng tôi có nhóm chat trên WhatApp gồm có mẹ tôi, anh Emi, Romina và tôi. Anh ấy sẽ nói chuyện với mẹ nếu không gọi được cho tôi. Nhiều khi trận đấu ở Pháp kết thúc muộn quá, anh sẽ nhắn để nói chuyện vào hôm sau. Dù khoảng cách xa thế nào thì anh ấy và gia đình vẫn như ở bên nhau.
Anh nói với tôi về bóng đá, về đội bóng và sự thể hiện của anh ấy. Xem anh ấy trực tiếp trên tivi là những khoảnh khắc hạnh phúc của cả nhà. Chúng tôi đã không thể làm vậy với mấy CLB đầu tiên anh ấy khoác áo”.
Một năm sau khi rời nhà đến Cordoba, Sala chuyển sang châu Âu, ký hợp đồng chuyên nghiệp đầu tiên và gia nhập đội dự bị của Bordeaux. Vụ chuyển nhượng diễn ra năm 2010. Sala có hộ chiếu Italia nên mọi việc cũng dễ dàng hơn. Trước khi đến Nantes 2015, anh được đem đi cho mượn ở Orleans, Niort và Caen.
“Con trai tôi chỉ tập trung vào việc làm sao để chơi tốt hơn. Nó đã học tiếng Pháp và giờ rất thông thạo rồi. Nếu còn sống đến giờ này chắc nó cũng học xong mấy khóa tiếng Anh”.
Trong ngày sinh nhật năm ngoái, một nghệ sĩ tên Gabriel Griffa đã vẽ bức bích họa khổng lồ thể hiện hình ảnh Sala ăn mừng bàn thắng trong màu áo Nantes ngay lối vào sân vận động 2.000 chỗ của CLB San Martin, nơi anh bắt đầu sự nghiệp bóng đá. Nơi đó giờ đã đổi tên thành Emiliano Sala Stadium.
“Đó là bức tranh rất đẹp, rất chân thực và rất cảm xúc” - Dario nhận xét. “Tôi thường xuyên đến CLB và nhất định lần nào cũng đi qua bức tranh đó”.
San Martin cũng cho in hình Sala lên trang phục thi đấu có hai màu đỏ - đen của họ, trong khi một giải nghiệp dư ở địa phương cũng đổi tên thành Liga Emiliano Sala. Với bà Mercedes, mỗi sự tôn vinh và hành động sẻ chia như chiếc van xả đi bớt nỗi đau mất con.
“Với tư cách một người mẹ, nhìn thấy ngần ấy sự yêu thương, bao nhiêu tin nhắn, bao nhiêu sự ủi an như vậy, dĩ nhiên là rất cảm động. Nhưng tôi có thể nói gì? Tôi chỉ muốn nó về đây thôi”.
Hai ngày trước vụ tai nạn của Sala, thị trấn Progreso ăn mừng lễ hội phô mai truyền thống Fiesta del Queso - dành cho những nhà sản xuất trong địa phương. Quảng trường chính mang lên Los Colonizadores ngập tràn trong niềm vui. BTC không quên thông báo rằng El Emi sắp chuyển đến Premier League, là bản hợp đồng kỷ lục của Cardiff.
Cũng chính quảng trường đó, ít ngày sau chứng kiến hàng loạt đám đông xa lạ đến trên những chiếc xe Van chở theo camera và phóng viên từ khắp mọi nơi trên thế giới. Rồi khi họ rời đi, thị trấn chỉ còn lại những cây nến và lời cầu nguyện.
“Tôi không thể nói mình đã tìm được sự thanh thản, thật không may, tôi vẫn đang đấu tranh” - người mẹ bất hạnh nói. Rồi bà im lặng trong một quãng.
“Tôi thực ra đang sống mà có khác gì đã chết. Một năm qua thực sự hết sức kinh khủng. Tôi yêu con trai mình rất nhiều. Tôi muốn được nói chuyện với nó mỗi ngày” - nước mắt bà lại rơi.
Ngoài sân sau, ba chú chó nhà đang sủa. Một trong số đó là Nala, cô chó 5 tuổi mà chàng trai vắn số đã nhận nuôi ở Pháp. Cô chó đã trở nên nổi tiếng trong bức hình ngồi nhìn qua khung cửa kính đợi Sala trở về.
“Nó đã quen với chúng tôi hồi ở Pháp. Khi về đến đây, nó nhận ra những thứ này thuộc về Emi. Tôi biết nó nhận ra mùi của con tôi”.
“Chúng tôi quyết định đưa nó đi theo đám tang để có thể tiễn chân con trai một đoạn”.
Gia đình có một buổi tưởng niệm riêng tư trước khi cùng đến với lễ tang có tính chất chung tổ chức ở hội trường chính của San Martin. “Cả thị trấn muốn nói với con tôi lời chào tạm biệt”.
“Cuộc gọi vào 6 giờ sáng hôm đó... như mới đây thôi. Đã một năm trôi qua rồi. Nỗi đau vẫn còn nguyên đây và không bao giờ quên”.
XEM THÊM
Cuộc phiêu lưu trong mơ của Bruno Fernandes