Toni Kroos đã dành thời gian trò chuyện với tạp chí kicker tại nhà riêng ở Cologne (Đức). Tuy nhiên, Madrid vẫn là mái ấm của gia đình anh, khi người vợ Jessica cùng các con Leon, Amelie và Fin vẫn ở đấy. Khi cơn mưa bất chợt ập đến, cựu tiền vệ 34 tuổi ngước nhìn lên trời và nói: “Một phần lý do cũng là bởi thế này đây.”
Chào Kroos, các nhà báo thể thao Đức đã bầu chọn anh là “Cầu thủ của năm” lần thứ hai sau năm 2018. Anh cảm thấy giải thưởng này có ý nghĩa như thế nào với mình?
Đó là một lời khẳng định và là sự công nhận lớn lao cho những gì tôi đã đạt được trong năm qua. Và dù có thể đây là lần cuối cùng tôi được bầu chọn, nhưng đây là một giải thưởng không dựa trên sự tri ân đối với một cầu thủ vừa chấm dứt sự nghiệp. Tôi không nghĩ đây là giải thưởng mang tính thương hại, nó không liên quan đến tuổi tác hay sự kết thúc của một sự nghiệp, mà chỉ đơn giản là dựa vào màn trình diễn trên sân cỏ. Đấy là tôi hy vọng thế! (cười).
Phần nào thì điều này cũng có nghĩa là anh đã “làm lành” với các nhà phê bình ở Đức? Vì chính anh cũng từng chỉ trích họ hết lần này đến lần khác?
Không, việc gì mà phải đi làm lành. Những năm tôi thi đấu ở Madrid, tôi nhận thấy họ cũng đã có sự thay đổi trong quan niệm. Nhiều người đã phải thay đổi suy nghĩ sau khi có cái nhìn hoàn toàn khác về tôi trong thời gian tôi khoác áo Real Madrid. Còn lúc ở Bayern Munich, tôi là một trong số nhiều tuyển thủ quốc gia, với lối chơi tương đối không hoa mỹ nên ít được chú ý tới. Ở Madrid, tôi là cầu thủ Đức duy nhất trong nhiều năm. Và một số nhà phê bình từng phán chắc rằng tôi sẽ thất bại khi sang Tây Ban Nha. Nhưng rồi, những thành công đã đến, cùng với đó là sự công nhận ngày càng tăng. Vì vậy, việc làm lành không còn cần thiết nữa.
Nhưng, để tôi làm cho rõ một chuyện: Tôi cũng chưa bao giờ bước ra sân với ý định chứng tỏ bản thân hoặc trả đũa một nhà phê bình nào đó. Nếu lấy đấy làm động lực thì quả là sai lầm. Được hoặc bị đánh giá là một phần của bóng đá. Có những tràng pháo tay và những lời chỉ trích. Hầu hết đều quá khắt khe ở cả hai hướng. Và đôi khi cũng có những nhà phê bình cứ ghim mãi một định kiến trong đầu mà họ không muốn thay đổi. Khi còn là một cầu thủ trẻ, tôi mới phải hay bận tâm, chứ sau này thì không còn phải mệt đầu nữa. Bởi vì tôi đã có thể chứng minh rằng phong cách lối chơi của mình – thứ mà trước giờ không thay đổi – vẫn có thể mang đến thành công.
Có một video ghi lại cảnh anh cùng với cựu đồng nghiệp Stefan Reinartz. Trong video, anh liên tục chuyền bóng ngắn qua lại với anh ấy, lúc thì sang chân trái, lúc thì sang chân phải. Và cứ mỗi lần như vậy, anh đều giải thích lý do tại sao bóng lại được chuyền theo cách đó, cũng như hệ quả của từng đường chuyền.
Vấn đề ở đây luôn là lựa chọn đường chuyền sao cho tối ưu nhất. Cái này đôi khi rất khó giải thích, vì không phải ai cũng hiểu tại sao tôi lại chọn chuyền bóng theo kiểu này hay chuyền bóng theo kiểu kia. Đó là việc hiểu rõ vai trò của mình trong đội bóng, là việc phát huy hết khả năng của bản thân để phục vụ cho tập thể. Tôi không có những phẩm chất để tỏa sáng một mình. Nhưng tôi có thể giúp những người khác tỏa sáng và chơi hay hơn.
Ở Real Madrid, chúng tôi có rất nhiều cầu thủ dám chơi mạo hiểm và chấp nhận rủi ro, đồng nghĩa với việc mất bóng thường xuyên. Trong hoàn cảnh đó, tôi không thể cùng lên tham gia tấn công và chơi trái với sở trường của mình. Tôi phải mang lại sự chắc chắn, cân nhắc tình huống và mang đến những gì cần thiết cho các đồng đội – chẳng hạn như trạng thái ổn định. Vì vậy, tôi thích chuyền ngang 3 lần thành công, hơn là chuyền dài 4 lần mà chỉ có 1 lần đi đúng địa chỉ. Nhưng dù sao thì, ý tưởng của tôi luôn là hướng quả bóng về phía trước. Tôi luôn phải quyết định xem đường chuyền nào là phù hợp nhất với đội bóng ở từng thời điểm.
Trong một quảng cáo trên truyền hình trong suốt kỳ EURO 2024, anh có nói với những người chỉ trích mình: “Chỉ có tiếng nói của bản thân mới quan trọng.” Vậy liệu có phải chính tiếng nói nội tâm đã thôi thúc anh đưa ra quyết định giải nghệ?
Đúng vậy, suy cho cùng thì đúng là thế. Với tôi, không phải một sáng thức dậy tôi bỗng dưng nói với mình: “Đến lúc dừng lại rồi.” Tôi và vợ mình đã dành nhiều tuần, nhiều tháng để bàn bạc về vấn đề này, cân nhắc kỹ lưỡng, đến nỗi cả hai đều cảm thấy mệt mỏi vì chưa có quyết định cuối cùng. Việc đưa ra quyết định đó rất khó.
Vài năm trước, tôi đã tự hứa với bản thân rằng sẽ tự mình đưa ra quyết định về việc kết thúc sự nghiệp, một quyết định hoàn toàn tự nguyện. Không phải vì tôi bị buộc phải làm vậy, vì cơ thể chống đối, vì phong độ không còn tốt, hoặc vì CLB không muốn gia hạn hợp đồng – nếu là vì bất kỳ một lý do nào trong số đó thì chắc chắn mọi chuyện đã dễ dàng hơn rồi. Nhưng không có lý do nào trong số đó cả.
Tôi vẫn giữ được thể trạng tốt, nhận được sự tin tưởng từ Carlo Ancelotti và toàn đội, chủ tịch Florentino Perez cũng muốn tôi gia hạn hợp đồng. Vì vậy, việc chấm dứt mọi thứ lúc đó thực sự rất khó khăn. Cuối cùng, đó là một quyết định 70-30. Và rồi tôi nói với vợ mình rằng, ‘Trước khi anh thức dậy vào sáng mai và con số đó lại trở về 60-40, thì tốt hơn hết là chúng ta nên làm cho nó trở thành 100%.’ Nhưng quá trình ấy phải mất đến nhiều tháng. Tôi may mắn vì vợ tôi chưa bao giờ gây áp lực lên tôi cả. Một số thời điểm, cô ấy chỉ muốn biết khi nào chúng tôi có thể lên kế hoạch cho kỳ nghỉ.
Anh dừng lại sau khi gặt hái một mùa giải cực kỳ thành công tại đội bóng vĩ đại nhất thế giới. Tại sao những cầu thủ như Lionel Messi hay Cristiano Ronaldo lại không làm được điều tương tự?
Suốt sự nghiệp, Messi và Ronaldo luôn nghiện sự thành công. Khát khao ấy không bao giờ chấm dứt. Và họ đã quyết định không dừng lại ở đỉnh cao – khác với 95% các cầu thủ khác – mà muốn tận hưởng bóng đá thêm một chút nữa. Thật ra đó cũng là một hướng đi tốt. Nếu họ hạnh phúc với lựa chọn ấy, thì mọi thứ đều ổn. Nhưng rõ ràng, đối với Cristiano chẳng hạn, tôi nghĩ không bao giờ anh ấy có lại được cái cảm giác như khi còn ở Real Madrid. Tôi chắc chắn rằng anh ấy cũng nhận ra điều đó.
Đối tác lâu năm của anh, Luka Modric, đã gia hạn hợp đồng với Real Madrid. Modric can đảm? Hay là nghiện bóng đá?
Tôi nghĩ Luka nhìn nhận vấn đề này theo một góc độ hơi khác. Tôi nghĩ anh ấy muốn tận dụng và khai thác hết khả năng của mình. Trong khi, đó chưa bao giờ là ý định của tôi. Nhưng thật tuyệt khi Luka có cơ hội được chơi bóng thêm một năm nữa trong màu áo Real Madrid. Và bản thân anh ấy cũng chấp nhận vai trò hiện tại của mình, tức là lùi lại, không được thi đấu nhiều như trước. Tôi thì sẽ không chọn đi con đường như thế. Luka có một cái nhìn khác, vẫn có thể chơi ở đẳng cấp cao và ở lại Real Madrid. Thế nên, rõ ràng là không chỉ có một con đường đúng đắn duy nhất.
Chúng ta đang ngồi trong căn nhà của anh ở Cologne, trong một khu vườn tuyệt đẹp. Bình thường giờ này anh đang ngồi trên máy bay để đi thi đấu giao hữu kiếm tiền. Anh có thấy nhớ nhung gì không?
Không, như hiện tại mới thích làm sao. Mấy chuyến du đấu đấy, nói thật, tôi không thích tí nào.
Vậy thì anh nhớ điều gì nhất?
Trước hết là chính bản chất bóng đá. Khi tôi bắt đầu chơi bóng từ năm 6 tuổi, trong đầu tôi không hề nghĩ đến tiền bạc hay danh tiếng gì cả. Tôi chỉ muốn chơi bóng và được vui vẻ. Tôi đã gìn giữ được cái cảm giác đó suốt những năm tháng sự nghiệp và giờ đây, tôi sẽ phải nói lời tạm biệt với nó. Việc có thể làm điều mình yêu thích đến mức tận hiến như vậy là điều mà tôi sẽ mãi trân trọng. Tôi đang bước sang một trang mới trong cuộc đời, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết rằng không có gì có thể so sánh được với cảm giác được sống trọn vẹn với trái bóng.
Anh có còn nghĩ nhiều về kỳ EURO vừa rồi không?
Ngày qua ngày thì càng ít đi. Tôi đã mất 2-3 ngày để vượt qua nỗi thất vọng của kết quả mà trận tứ kết mang lại.
Liệu đó có phải là trận “chung kết sớm” mà mọi người vẫn hay nhắc đến?
Tôi không phải là fan của những khái niệm như vậy. Nhưng rõ ràng, hai đội bóng xuất sắc nhất đã đối đầu nhau. Thật đáng tiếc! Trước trận, tôi đã dự đoán đấy sẽ là một trận đấu cân bằng, và kết quả cũng đúng như vậy. Tây Ban Nha chơi hay hơn trong hiệp một, còn chúng tôi chơi tốt hơn sau giờ nghỉ giải lao, hiệp phụ diễn ra khá cân bằng...
Còn tình huống bóng chạm tay?
Cái này thì khỏi bàn rồi, đặc biệt khi xem xét đến những tác động mà nếu chúng tôi được thổi penalty, lúc còn có 3 phút là hết hiệp phụ.
Cá nhân anh cảm thấy thế nào về sự trở lại của mình với tuyển Đức?
Tích cực mọi mặt. Tôi mừng vì đã quyết định như vậy. Và hạnh phúc về cách chúng tôi đã thể hiện mình với tư cách một tập thể đoàn kết và là đội tuyển chủ nhà. Tôi hy vọng đội tuyển có thể mang lại cảm xúc này trong tương lai.
Những phút cuối cùng trong sự nghiệp chơi bóng của anh đã khép lại trong đau buồn. Liệu anh có nghĩ mình sẽ trụ được đến loạt sút luân lưu không?
Đó vốn là mục tiêu của tôi. Chính vì vậy mà tôi đã cố gắng hết sức. Tôi thực sự tức giận cơ thể mình vì nó đã lấy đi cơ hội để tôi chơi hiệp phụ như 90 phút trước đó. Đầu tiên là bắp đùi trái, rồi đến bắp chân, sau đó là cơ khép. Tôi không thể di chuyển thêm bước nào nữa. Tức thật ấy chứ! Đầu óc muốn, nhưng chân thì không còn theo kịp nữa.
Bastian Schweinsteiger từng chia sẻ trong một cuộc phỏng vấn với Kicker rằng anh ấy luôn cảm thấy tiếc vì chưa có được chức vô địch EURO nào. Còn anh thì sao?
Không, mục tiêu đó rất đáng để theo đuổi đấy chứ. Việc EURO được tổ chức trên sân nhà càng làm cho mục tiêu này trở nên ý nghĩa hơn. Mục tiêu vô địch là điều hiển nhiên, nhưng điều tôi mong muốn hơn cả là đội tuyển sẽ có một cuộc lột xác. Tôi muốn thấy đội tuyển chơi hay hơn so với những gì đã thể hiện.
Liệu đội tuyển trong tương lai có thể chơi tốt để lọt vào nhóm các ứng cử viên vô địch World Cup 2026 không?
Được chứ, hoàn toàn có thể, giống như những gì chúng tôi đã làm tại kỳ EURO vừa rồi. Tinh thần đã tốt hơn, niềm tin đã trở lại – nếu những điều này có thể duy trì qua các kết quả, thì chúng ta có cơ hội để tiến xa.
10 gắn bó với Real Madrid, liệu điều đó có ý nghĩa hơn những danh hiệu và những chiếc cúp không?
Thành công và thời gian gắn bó là hai mặt của một vấn đề. Nếu không thành công, sẽ không có 10 năm. Muốn trở thành một phần không thể thiếu của CLB trong thời gian dài, bạn phải chứng tỏ được bản thân. Đó là yêu cầu bắt buộc. Một mặt là những gì được viết trên tấm ảnh ký tặng, mặt khác là cách mọi người nhìn nhận bạn. Tôi cảm thấy mình được những người yêu bóng đá trân trọng. Đó là phần thưởng xứng đáng cho 10 năm cống hiến. Sự nhiệt thành mà người hâm mộ dành cho tôi thật khó diễn tả bằng lời. Đó là một cảm giác vô cùng đặc biệt.
Vậy nếu không có thành công?
Thì đó cũng là một điều đặc biệt. (cười)
Nhưng điều ngược lại mang đến nhiều niềm vui hơn...
Đúng vậy, và tôi rất hạnh phúc khi được trải qua điều đó. Có lẽ tôi sẽ còn được trải nghiệm cảm giác ấy trong một thời gian dài nữa.
Trận đấu cuối cùng trong màu áo Real Madrid ở La Liga cho anh sự nếm trải…
Tình cảm đó, tôi chưa bao giờ được trải qua. Và nên nhớ, tôi nói với tư cách là người đã trải qua rất nhiều thứ trong sự nghiệp.
Sau sự ra đi của anh, sân cỏ mất đi một cầu thủ chuyên nghiệp, người chưa bao giờ hành xử như một ngôi sao. Anh có phải là một ‘anti-star’ của bóng đá không nhỉ?
Tôi không biết. Điều này còn phụ thuộc rất nhiều vào cách mọi người nhìn nhận tôi, hình ảnh mà họ xây dựng về tôi. Chúng ta không thể biết hết mọi người. Vì vậy, điều quan trọng là chúng ta cho thấy bản thân mình như thế nào, nói gì và làm gì. Để mọi người có thể hiểu và kết nối với mình. Các cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp mang một trách nhiệm lớn, và chúng ta phải hoàn thành tốt trách nhiệm đó.
Dù trong cuộc sống hàng ngày có thể chúng ta không nhận ra, nhưng vẫn có rất nhiều người đang theo dõi, quan sát và bắt chước chúng ta. Đặc biệt là thế hệ trẻ. Trước khi bắt đầu sự nghiệp, tôi đã quyết định sẽ thể hiện con người thật của mình. Cả trong và ngoài sân cỏ. Tôi đã học được, trong phạm vi mà một cầu thủ có thể, để nói những gì mình nghĩ. Tôi cố gắng giữ vững điều đó, đôi khi muốn tranh luận nhưng vẫn tôn trọng ý kiến khác. Hiện tại, điều này có vẻ hơi thiếu ở Đức.
Anh có muốn trở thành cầu thủ bóng đá xuất sắc nhất thế giới không?
Đó không phải là danh hiệu mà tôi theo đuổi. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi chưa bao giờ giành được nó. Hồ sơ của các cầu thủ bóng đá xuất sắc nhất thế giới luôn tương tự nhau. Nhưng nó không phù hợp với hồ sơ của tôi. Tuy nhiên, trong đội bóng của tôi thường có những cầu thủ bóng đá xuất sắc nhất thế giới: Cristiano Ronaldo, Modric, Benzema. Vì vậy, tôi đã giúp họ thành công. Nếu chúng tôi vô địch EURO, có khi tôi sẽ có cơ hội.
HLV cũ của anh, Jupp Heynckes, dự đoán anh sẽ trở thành một chuyên gia bóng đá trên truyền hình. Hiện anh đã nhận lời mời nào chưa?
Có, quá trời luôn! Nhưng cho đến nay, tôi chưa xem xét nghiêm túc bất kỳ lời mời nào vì sự nghiệp thi đấu của tôi mới vừa khép lại, chưa tạnh ráo gì cả. Tôi không thấy mình là một chuyên gia điển hình. Tôi không muốn đứng trước bục và bàn luận về đủ thứ. Tôi thích công việc bình luận viên, bình luận cùng với người khác hơn, chỉ hoàn toàn tập trung vào trận đấu. Không có tranh cãi, không có tin đồn chuyển nhượng, không có thảo luận về các HLV. Chỉ phân tích và giải thích các tình huống trong trận đấu. Điều đó có thể rất thú vị.
Uli Hoeness gần đây đã đề cử anh là Cầu thủ của năm. Chủ tịch danh dự của Bayern Munich có hiểu biết về bóng đá không?
Đề cử tôi thì rõ ràng là có rồi. Thôi nhé, chúng ta có thể khép lại cuộc trò chuyện này rồi.