Nếu có một khoảnh khắc biểu trưng cho khát khao tiến vào trận chung kết Champions League đầu tiên trong lịch sử của Man City thì đó là tình huống diễn ra ở phút 55. Neymar khéo léo đi bóng theo hướng từ trái sang phải vào vòng cấm Man Xanh, chờ đợi cơ hội tốt nhất để tung ra cú sút. Lưỡi hái tử thần như thể vút đến kề cổ thầy trò Pep Guardiola.
Tuy nhiên, một trong nhiều phẩm chất ở đội bóng của Pep Guardiola là mong muốn chịu trách nhiệm của mỗi cá nhân. John Stones và Oleksandr Zinchenko bám sát Neymar và cùng nhau lăn mình vào làn lửa đạn. Zinchenko đổ người, Stones cũng vậy, và cú sút của tiền đạo người Brazil bị hậu vệ trái của Man City chặn đứng. Neymar bực bội còn Stones và Zinchenko bật dậy ăn mừng như thể ghi bàn. Họ đã hoàn thành trách nhiệm giải tỏa áp lực cho khung thành của Ederson, một lần nữa và những lần khác đang chờ ở các phút tiếp theo.
Khoảnh khắc ấy, hàng phòng ngự ấy, và màn ăn mừng ấy, thể hiện những gì đội bóng của Guardiola hướng đến: mối quan hệ bền chặt giữa các đồng đội, khao khát ngăn chận đối phương và thành thục thực thi các kỹ năng phòng ngự, trong trường hợp này là nghệ thuật tạo khối đánh chặn. Các số liệu thống kê cho thấy trong số 14 nỗ lực ghi bàn của PSG, 3 lần bị cản phá bởi Rúben Dias, 2 lần bởi Stones, Neymar bị Zinchenko cản phá, Fernandinho, Riyad Mahrez và Bernardo Silva cũng 1 lần truy cản. Tóm lại là khát khao ngăn chặn nhà ĐKVĐ Ligue 1.
Man City đã khao khát khoảnh khắc vào chung kết giải đấu danh giá nhất châu Âu quá lâu. Hàng ngàn, hàng vạn ngày bị dè bỉu cho duy nhất một giấc mơ vĩ cuồng đứng trên đỉnh Champions League. Họ đã chịu đựng quá nhiều nỗi chua cay và sự dè bỉu, gần nhất là 3 lần bị loại ở tứ kết, sự can thiệp tàn nhẫn của VAR, và khiến người hâm mộ gần như cảm thấy đội bóng này bị nguyền rủa ở đấu trường châu Âu.
Nhưng các cầu thủ vẫn kiên trì, Guardiola bên cạnh việc kiến tạo hệ thống chiến thuật thích ứng đã tìm thấy trạng thái tâm lý phù hợp cho các học trò, và giờ đây, sự cần mẫn vô cùng của họ trong thi đấu lẫn tập luyện đã được đền đáp. Đáng buồn thay, không có người hâm mộ nào được vào sân để trực tiếp chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này. Tuy vậy, CĐV Man City biết các cầu thủ đã làm họ tự hào, như cái cách truyền cảm hứng mà Stones và Zinchenko cùng nhau chặn đứng Neymar.
Đây là một đêm mà tất cả các học trò của Guardiola đều chung tay góp công để tiến vào trận chung kết tại Istanbul vào ngày 29/5, với đối thủ là Chelsea hoặc Real Madrid. Man City là một tập thể, PSG là tập hợp các cá nhân. Chiến thuật của PSG dường như xoay quanh việc đưa bóng cho Neymar, đặc biệt là Angel Di Maria, và trông đợi vào một phép thuật nào đó.
Neymar bị bóp nghẹt. Di Maria mất bình tĩnh đến mức bị truất quyền thi đấu vì phản ứng gay gắt với Fernandinho. Nếu CĐV được đến sân, thật không khó để mường tượng ra hoạt cảnh các CĐV Man City hét to "adios" (vĩnh biệt) vào mặt Di Maria đang lủi thủi, tức tưởi lê bước vào đường hầm.
Sự mất bình tĩnh của Di María trái ngược với những người như Phil Foden, cầu thủ một lần nữa chơi bóng với sự trưởng thành hơn nhiều cái tuổi 20 của anh, Kevin De Bruyne, tham gia tổ chức cả hai bàn thắng, và Mahrez, người đã ghi cả hai bàn thắng một cách chuẩn tắc theo phong cách Guardiola.
Đó là màn múa ba lê trên băng của Foden, De Bruyne và Mahrez, lướt qua mặt sân chịu một trận mưa đá trước khi trận đấu bắt đầu. Đó là một màn trình diễn xếp ngang hàng màn trình diễn kinh điển nhất trong lịch sử Man City, cũng được biết đến với biệt ngữ Ballet on Ice vào đầu năm 1967, khi Colin Bell, Mike Summerbee, Franny Lee và Neil Young vượt qua Tottenham Hotspur trên sân Maine Road đông đá.