Trong những cái tên được liệt kê ở trên, người thành công vang dội nhất là Ancelotti. “Carlo đại đế” có tổng cộng 3 Champions League với AC Milan (2 lần) và Real Madrid (1 lần). Nhưng nếu giả sử như Pep hôm nay giành chức vô địch thì sao? Đương nhiên ông sẽ đứng lên xếp ngang hàng với Ancelotti. Tuy nhiên, sẽ còn vĩ đại hơn Ancelotti tột bậc (người vốn không giỏi đua đường dài ở các giải vô địch quốc gia), vì số lượng chức vô địch quốc gia mà Pep giành được tại 3 quốc gia khác nhau (Tây Ban Nha, Đức, Anh) là hơn hẳn Ancelotti.
Pep đã được xưng tụng là một trong những triết gia hàng đầu của bóng đá. Ông còn là học trò xuất sắc nhất của thánh Johan Cruyff. Nhưng 10 năm bị Cúp bạc Champions League lẩn tránh, và số tiền tiêu xài cho chuyển nhượng lên đến 1 tỷ bảng từ ngày rời Barca đã ít nhiều phủ bóng mờ lên hình ảnh của vị chiến lược gia này. Riêng với việc mua Ruben Dias, đã “giúp” số tiền Pep sử dụng để gia cố hàng phòng ngự Man City cao hơn ngân sách quốc phòng của 41 nước trên thế giới. Tuy nhiên, chỉ cần đêm nay có được danh hiệu vô địch Champions League với Man City, mọi oán trách và những lời chế giễu sẽ cúi đầu lặng im trước con người xuất sắc và giàu thành tích nhất thế kỷ 21 tính đến thời điểm này (sau khi xét trên tổng số 2 danh hiệu cao quý nhất: vô địch Champions League và số danh hiệu vô địch quốc gia). Tóm lại: Pep đang đứng trước cơ hội để bước lên vị trí “đỉnh thiên lập địa” trên bản đồ các HLV thế giới.
Nhưng Champions League luôn có những lý lẽ riêng của nó. Trái ngọt hay trái đắng trong một sát na đó thì chính Pep là người hiểu điều ấy nhất. Tứ kết mùa giải 2018/19 giữa Man City và Tottenham chính là chứng kiến khoảnh khắc đấy. Bàn thắng phút cuối đưa Man City vào bán kết, nhưng rồi VAR công bố “No Goal”, cả sân vận động im lặng như tờ, còn Pep từ đỉnh cao hạnh phúc sụp đổ xuống hố sâu thất vọng. Đêm nay, trái đắng có quay lại như ngày nào? Ruben Dias có một mùa giải tuyệt vời liệu có trở thành một Laporte “cả mùa mắc 2 sai lầm” như ngày nào đó không? Xin nhắc lại, Champions League luôn có những lý lẽ riêng của nó, mà ở đó đội mạnh hơn chưa chắc đã là đội vô địch. Real Madrid mạnh nhất thời Galacticos 1.0 chính là Real Madrid của mùa giải 2003/04, và họ thua Monaco. Barcelona mạnh nhất là Barcelona năm 2010 thua Inter ở bán kết. AC Milan mạnh nhất là năm 2005 với cú sốc Instanbul. Rất, rất nhiều ví dụ của quá khứ.
Pep xứng đáng, nhưng đôi khi cuộc đời lại không công bằng!