Để mô tả hình tượng nhất về trận đấu giữa Arsenal và Porto, có thể dùng màn so găng kinh điển năm 1990 giữa Buster Douglas và Mike Tyson. Trận đấu được gọi tên là “Màn tái xuất của Tyson”. “Mike thép” ở thời điểm đó vẫn được xem là một nhà vô địch tuyệt đối bất chấp bị vây quanh bởi hàng loạt những tranh cãi. Tyson (thành tích 37-0) vượt trội tới mức các chuyên gia chỉ đặt câu hỏi xem Tyson sẽ knock-out đối thủ trước hay sau 90 giây, là thời gian anh cần để hạ đo ván Carl Williams trong trận đấu trước đó. Nhưng một cú sốc đã xảy ra ở hiệp thứ 10, khi Douglas khiến Tyson lần đầu tiên phải nằm sàn trong sự nghiệp với một serie những cú đấm trúng đầu đối phương.
Sau đó thì sao? Không còn sau đó nữa! "Mike thép" lục đục đứng dậy trong tiếng đếm của trọng tài nhưng từ mọi góc nhìn, ai cũng biết anh không còn đủ sức để tiếp tục. Trọng tài xua tay, ôm Tyson và nói anh từ bỏ. Tyson vùng vằng nhưng cũng đành chấp nhận trận thua đầu tiên trong sự nghiệp. Đau đớn thay, nó còn là thua knock-out, thứ làm nên tên tuổi của anh.
Giống như Tyson, Arsenal cũng đến sân Porto với màn chạy đà vũ bão. 5 chiến thắng liên tiếp, 20 bàn thắng, 2 bàn thua và phần lớn đều nghĩ sẽ tiếp tục có khúc khải hoàn ca thứ 6 cho Pháo thủ. Nhưng trước một Porto lì lợm, thầy trò HLV Arteta chỉ tung ra những cú đấm nhẹ hều và quan trọng là trượt mục tiêu. Họ kiểm soát sàn đấu nhưng rốt cuộc cũng chỉ là đi vòng quanh chứ chẳng thể làm tiêu hao sinh lực địch. Và đúng ở thời điểm khán giả nghĩ trận đấu sẽ buộc phải tính điểm để phân kết quả, Galendo trong vai Douglas đứng dậy đấm một cú chí mạng ở phút 90+4. Gã khổng lồ đổ gục xuống sàn và chấp nhận thất bại.
Sau trận đấu, đích thân Arteta chê các học trò "ngây thơ". Nhưng xét tổng thể, người ngây thơ có khi lại là Arteta khi nghĩ rằng lực lượng hiện tại của Arsenal đủ sức chinh chiến ở cả 2 đấu trường Premier League và Champions League. Điều đáng giận nhất là Arteta chính là nhân chứng sống chứng kiến những thất bại liên tiếp của Man City tại cúp châu Âu những năm trước. Điểm chung của những cú ngã đấy thì ai cũng biết, đó là Man City không thể giải quyết trận đấu dù cầm nhiều bóng. Và ngay khi tậu về siêu sát thủ Erling Haaland ở mùa trước, "lời nguyền" ám ảnh Pep Guardiola lập tức được hóa giải. Man City thậm chí còn tái lập "cú ăn 3" huyền thoại của MU với Haaland đóng góp gần một nửa số bàn thắng. Đến mùa này, vẫn với công thức y nguyên, Man City tiếp tục đứng trước cơ hội bảo vệ thành công chức vô địch ở cả 3 đấu trường.
Nhìn sang Arsenal, họ tới Dragao của Porto mà không dùng bất cứ tiền đạo thực thụ nào. Trong hơn 90 phút, Arsenal bế tắc nhưng Arteta cũng chỉ có một sự thay đổi, đó là rút Trossard ra và thay bằng Jorginho. Trên băng ghế dự bị, Arteta vẫn có Nketiah, Nelson, Smith Rowe... nhưng hiển nhiên những cái tên này không đủ uy tín để được ông thầy cho vào sân.
Arsenal thiếu một trung phong, một sát thủ trong vòng cấm, một Haaland của riêng mình. Trong phiên chợ Đông vừa qua, không có một động thái quyết liệt nào từ Pháo thủ để bổ sung cho hàng tiền đạo. Họ chỉ hỏi vu vơ Ivan Toney và sau khi nghe Brentford báo giá thì lập tức rút lui. So với chính mùa trước, vấn đề cốt lõi của Arsenal vẫn chưa được khắc phục, vậy thì sao họ có thể mong nhận về một kết cục khác?