Ngay cả Xavi sau trận khi phát biểu thì câu đầu tiên là khen ngợi sức mạnh của PSG trước, rồi kế đó mới nói đến sự quả cảm, niềm tin chiến thắng của đội mình. Đấy không phải vì kính trên nhường dưới, mà đơn giản chỉ là phong cách người dưới cơ bất ngờ chiến thắng kẻ trên cơ trong một ngày đẹp trời.
Luis Enrique là thầy của Xavi. Năm 2014, Xavi vẫn là tiền vệ top đầu thế giới, là trái tim của tiqui-taca. Vậy nhưng chính người thầy này đã đẩy Xavi lên ghế dự bị để lấy chỗ cho Ivan Rakitic mới mẻ hơn, mạnh mẽ hơn, nhằm “cải tổ” lối chơi của tiqui-taca đã đi đến thoái trào.
Thay thế cho các đường chuyền như rải thảm của Xavi là một Rakitic trực diện hơn, mạnh mẽ hơn và ngắn gọn hơn. Khi đối diện tình cảnh ấy, Xavi nói rằng "Thật chẳng vui chút nào khi phải ngồi dự bị. Tuy nhiên, đội bóng phải được đặt lên hàng đầu và HLV là người quyết định ai sẽ ra sân".
Mùa giải năm đó, Barca giành cú ăn 3 vĩ đại lần thứ 2 trong lịch sử. Gerard Pique bảo: “Enrique là người đã kéo chúng tôi ra khỏi vũng bùn”. Xavi chính thức thuộc về quá khứ. Sự việc ấy nói lên con người Enrique khi sẵn sàng để một công thần đá chính 10 năm, trái tim và bộ não của hàng tiền vệ lên ghế dự bị.
Xavi lại không phải theo phong cách đó của Enrique. Xavi có thể đôi khi nóng nảy (như các câu chuyện xung quanh Robert Lewandowski), nhưng ông vẫn đi về chiều hướng khép kín hơn nổi loạn. Xavi thuộc gu của Pep Guardiola hay Ancelotti – lãnh đạo trầm lặng.
Nhận định bóng đá Barca vs PSG, 02h00 ngày 17/4.
Enrique thì khác, hung dữ và quyết liệt trong từng hành động. Kiêu ngạo đến mức tự nhận mình thuộc về tính chất, con người Barca tiêu biểu hơn cả Xavi. Đặc điểm này đi từ phong cách thi đấu trên sân cỏ. Trên sân, Enrique hùng hổ như một chiến binh, còn Xavi điềm đạm như một quý ông. Enrique gào thét và xông pha, còn Xavi ít nói và bác học trong từng đường bóng.
Điểm chung duy nhất của hai con người đã góp phần tạo nên lịch sử Barca này có lẽ là tình yêu và thù hận. Enrique nói “Tình yêu của tôi dành cho Barça là trọn vẹn và tôi cảm thấy tự hào về tình yêu đó”. Còn Xavi thì nhấn mạnh “Đội bóng này là cuộc đời tôi. Tôi dâng hiến tất cả cho Barca và mong ngày nào đó trở lại”. Còn về lòng căm thù, đó tất nhiên là dành cho Real Madrid.
Ngày đầu tiên ghi bàn vào lưới Real Madrid, Enrique đấm tay thùm thụp vào ngực trái và hét lên đầy kích động. Còn Xavi? À, lâu lâu lại “chọt” Real Madrid bằng một phát biểu nào đó. Bây giờ, hai con người đó đối đầu nhau trong một câu chuyện mới quyện quanh Barcelona thuở điêu tàn.
Enrique đã rời Barca từ lâu, và Xavi cũng sẽ ra đi cuối mùa giải này. Cả hai đều ra đi với nhiều uẩn ức và câu hỏi. Tình yêu và thù hận để lại trên vai, để lại sau lưng với những điều mong nhớ, trong cuộc chiến ngay tại Olimpic Lluis Companys này, như là “lời cuối của tình yêu”.