Bạn sẽ thấy tiếc nuối khi chúng ta lãng phí cơ hội và điểm số trong hai cuộc đối đầu với Indonesia. Đối thủ tiến bộ nhanh chóng nhưng rõ ràng, thất bại trước họ có nguyên nhân chính là việc chúng ta không còn là chính mình. Đội tuyển vẫn có những cơn người tốt. Thế nhưng, chúng ta không cảm nhận được tinh thần hừng hực quyết tâm khi xung trận. Và trong một trận cầu cân não, tinh thần là yếu tố quyết định sự thành bại của đội tuyển. Ai quyết tâm hơn, ai thoải mái về tâm lý hơn sẽ có được sự nhập cuộc tốt hơn.
Tiếc nuối, thậm chí là thất vọng, giận dữ nói cho cùng không thay đổi được kết cục của ĐT Việt Nam. Chúng ta đã dừng lại và sự xuất hiện của ông Kim Sang Sik không thể giúp đội tuyển bước qua khe cửa hẹp. Không dễ để chấp nhận thực tế nhưng rõ ràng, chúng ta không thể làm khác, không thể thay đổi lịch sử để không mắc những sai lầm. Đối diện thất bại bằng sự chuyên nghiệp và tinh thần thẳng thẳn sẽ giúp những người làm bóng đá nhận thấy việc phải làm, đường phải đi.
Rõ ràng, bên cạnh những điều tiếc nuối, bên cạnh sự thiếu trọn vẹn về chuyên môn thì thất bại ở vòng loại thứ hai World Cup phản ánh rất rõ những vấn đề mà nền bóng đá phải đối diện trong việc thực hiện tầm nhìn vươn khơi. Tiến ra đấu trường lớn là mục tiêu lớn, mang tính sống còn của chúng ta. Nhưng, để thực hiện nó là cả một quá trình dài nhiều thách thức.
Chúng ta đã có một lứa cầu thủ tài năng, thiện chiến nhưng ở cấp châu lục và thế giới thì từng đó là chưa đủ. Bóng đá Việt Nam cần có chân đế vững về nhân lực thông qua chiến lược đào tạo bài bản, lâu dài và chất lượng. Chúng ta cũng cần phải có nguồn lực về vật chất một cách dồi dào để các lứa cầu thủ trẻ lẫn đội tuyển được chăm lo một cách tốt nhất.
Việc dừng lại ở vòng loại World Cup không có nghĩa là chúng ta rơi vào cuộc khủng hoảng hay phá sản một tầm nhìn chiến lược. Thất bại hôm nay sẽ có ích cho tương lai nếu nền bóng đá tìm được cho mình những vấn đề cần phải giải và quyết tâm hiện thực hóa giấc mơ bằng một chiến lược tổng thể, hoài bão và hành động.