Phóng viên: Chắc chính anh cũng không nghĩ mình có thể trở lại ĐTQG nhỉ?
Cazorla: Thực sự tôi không nghĩ đến chuyện đó. ĐTQG là cái gì đó khá xa vời vì với tôi, được chơi bóng trở lại đã là một thành công chứ đừng nói đến chuyện trở lại ĐTQG hay dự EURO.
Anh quyết định trở lại Villarreal sau cuộc gặp với chủ tịch Fernando Roig và đồng đội cũ Marcos Senna?
Đúng vậy, lúc đó tôi đang hồi phục ở Vitoria và Salamanca, rồi Villarreal có một trận đấu ở sân Mendizorroza. Tôi đã gọi cho Marcos và Fernando để xem mình có thể đến xem hay không. Họ mời tôi đi ăn tối, hỏi han về chuyện chấn thương và nói rằng cánh cửa trở lại luôn rộng mở. Sau đó, chúng tôi liên hệ thường xuyên rồi họ đề nghị tôi tập luyện ở CLB. Tôi thực sự biết ơn vì điều đó.
Nhưng Villarreal chỉ đề nghị bản hợp đồng với mức lương thấp nhất đội, kèm thu nhập theo từng trận?
Đó là chuyện bình thường. Ai dám mạo hiểm với một cầu thủ đã không chơi bóng suốt 2 năm và đã hơn 30 tuổi cơ chứ. Hơn nữa, tôi chỉ cần một cơ hội để chứng tỏ mình vẫn có thể chơi bóng.
Người ta cũng từng nói chỉ cần anh vẫn chạm được bóng là tốt rồi?
Khi mới trở lại, ai cũng nghĩ tình trạng của tôi tệ hơn nhiều. Họ nghĩ tôi sẽ gặp nhiều vấn đề sau khi suýt mất chân vì nhiễm trùng vết thương. Nhưng tôi đã khiến tất cả ngạc nhiên và điều này tốt cho cả tôi lẫn CLB.
Các bác sĩ từng khuyên anh nên treo giày, nhưng có vẻ như chỉ anh vẫn luôn tin mình có thể trở lại?
Tôi đã trải qua nhiều thứ kinh khủng trong 2 năm ấy, đã từng muốn từ bỏ khi chấn thương không tiến triển. Nhưng nỗ lực của gia đình, của vợ và lũ trẻ khiến tôi muốn bù đắp cho họ bằng cách trở lại thi đấu.
Sự hiện diện của anh ở đội tuyển liệu giống như sự níu kéo với một thế hệ?
Tuổi tác ảnh hưởng nhiều đến cách bạn thi đấu, nhưng nó cũng chỉ là một con số và có vẻ như HLV Moreno không quan tâm đến điều đó. Tôi cũng không cho rằng ông ấy đã sai khi chọn những cầu thủ như tôi, Navas hay Albiol.
Đội tuyển hiện tại so với “thế hệ vàng” của các anh thì như thế nào?
Sự so sánh vốn luôn khập khiễng, vì mỗi thế hệ có phong cách riêng. Thay vì tạo sức ép với những cầu thủ hiện tại, bạn nên tin tưởng họ. Đội tuyển hiện tại cũng có rất nhiều cầu thủ giỏi.
Nhưng cảm xúc khi chơi bóng với “những chàng lùn” vẫn phải khác chứ?
Rõ ràng, trước đây chúng tôi chơi bóng khác bây giờ. Trước kia, tôi chơi cạnh Silva, Iniesta, Xavi, Xabi Alonso... còn giờ là Fabian và Saul. Phong cách của họ khác nhau, nhưng không ai hay hơn hay dở hơn. Đội tuyển hiện giờ mạnh mẽ hơn thế hệ trước, nhưng triết lý thì vẫn vậy. HLV Moreno vẫn tiếp nối ý tưởng xây dựng thành công trên nền tảng kiểm soát bóng và phát triển bóng từ tuyến dưới.
Đội tuyển bây giờ đang gặp vấn đề giống giai đoạn cuối của thời Del Bosque: khó ghi bàn hơn khi các đối thủ bịt chặt mọi lỗ hổng?
Đúng là giai đoạn ấy, chúng tôi khó tạo ra cơ hội dù cầm được nhiều bóng, bởi các đối thủ đều đá thấp và chủ động phòng ngự. Nhưng giờ chúng tôi có thêm những giải pháp từ tuyến 2 với Saul, Sarabia và Fabian.
Nhiều người cho rằng bóng đá hiện giờ đã khác so với 8-10 năm trước, và xu hướng mới là chuyển đổi trạng thái thần tốc như Liverpool của Klopp?
Bóng đá luôn thay đổi và giờ, thể lực trở thành yếu tố rất quan trọng. Trước kia, những đội chơi kỹ thuật sẽ tạo ra sự khác biệt, nhưng giờ bạn sẽ trả giá nếu yếu hơn đối thủ.
Anh thích nghi thế nào với thứ bóng đá đòi hỏi thể lực hiện tại?
Tôi phải thay đổi. Vì đã có tuổi và thể lực ngày càng xuống, tôi phải cố đưa ra những quyết định thông minh hơn, và đọc trận đấu tốt hơn.
Cảm ơn anh vì cuộc trò chuyện!
“Lũ trẻ là động lực lớn nhất” Santi Cazorla thừa nhận lũ trẻ chính là động lực lớn nhất để anh trở lại thi đấu. Trả lời phỏng vấn tờ El Pais, tiền vệ 34 tuổi cho biết: “Con trai tôi là đứa mê bóng đá đến phát ốm (con gái tôi thì ít cuồng hơn), và tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi dừng lại. Thật khó để giải thích vì nó mới có 8 tuổi. Cứ tưởng tượng đến lúc nó thấy cha mình chơi bóng là tôi lại có thêm động lực”. |