Người Pháp không đẻ ra bóng đá như người Anh, nhưng họ lại đẻ ra các thứ trong bóng đá, nhất là những thứ tạo ra ánh sáng cho bóng đá. World Cup, EURO, thể thức đấu cúp châu Âu, Quả Bóng Vàng… tất tần tật đều là sản phẩm của người Pháp, trở thành niềm khao khát đua tranh của toàn thế giới túc cầu.
Tuy nhiên, những con người giúp bóng đá Pháp lừng danh toàn cầu lại không phải là người Pháp, nói một cách trực diện đó là những người Pháp nhập cư. Vinh quang của bóng đá Pháp tại đấu trường World Cup, EURO đã được tạo dựng nên từ mặt tối, với những thành viên là dân nhập cư đời F1, F2 hoặc F vô cùng.
Từ thế hệ của Zinedine Zidane đến Kylian Mbappe, tất cả các trụ cột của đền Pantheon túc cầu của người Pháp đều là người nhập cư. Điều này cũng bình thường và tốt thôi nếu như nước Pháp thực sự là mảnh đất của Tự Do – Bình Đẳng – Bác Ái.
Nhưng cho dù người Pháp cố giương cao khẩu hiệu tam tài đó, nhưng một đội tuyển được hình thành từ nhiều sắc tộc, màu da luôn ẩn chứa quá nhiều bất ổn. Xung đột nội bộ trong ĐT Pháp phản ánh trung thực xung đột sắc tộc ở xã hội Pháp, đặc biệt ở vùng đô thị Paris.
Không phải chăng, người Pháp đã cố biến World Cup 1998 và chiến thắng của nó thành một biểu tượng của một sự đoàn kết. Nhưng ngay cả khi đoàn kết nhất, nó cũng đầy giả tạo và bất ổn, cho dù vẫn giả vờ che đậy ở chức vô địch EURO 2000, để rồi tan rã hoàn toàn ở World Cup 2010 với những tiếng xấu muôn đời.
Nhìn ở bên ngoài, Paris lộng lẫy, kiêu sa, hoàn toàn xứng danh là Kinh đô Ánh sáng. Thế nhưng, chỉ cần xuyên nó chừng 10 mét theo phương thẳng đứng, chúng ta sẽ thấy một Paris khác: tối tăm, hôi thối, ẩm thấp, nơi sinh sống của chuột bọ và người vô gia cư, nơi tập kết của hàng nghìn hầm mộ đầy ma quái.
Nó cũng như ĐT Pháp và nền bóng đá Pháp vậy. Ở mặt lịch sử vô cùng hào hùng, là cha đẻ của các thể thức thi đấu, các giải đấu, với sô vố anh hùng sân cỏ và những chiến tích.
Nhưng chỉ cần nhìn sâu hơn một chút, chúng ta sẽ thấy, trong ánh sáng rực rỡ đó là một Quả Bóng Vàng kỳ thị chủng tộc từ khởi thuỷ, một Michel Platini bị tha hoá thành kẻ nhơ nhuốc bởi tiền và quyền lực, một sự đoàn kết giả vờ, sẵn sàng chờ giọt nước để tràn ly.
Nói đâu xa, ngay ở EURO 2020, sau khi ĐT Pháp bị Thuỵ Sỹ loại, mẹ của tuyển thủ Rabiot sẵn sàng tốc váy tấn công Mbappe và gia đình. Điều gì đảm bảo những vụ tàn hại nhau trong nội bộ ĐT Pháp không diễn ra nữa, khi mà trọng trách vinh quang được giao phó cho những tuyển thủ Pháp “that” (này) mà không phải “this” (kia)? Vậy nên, ĐT Pháp hãy nên lo sợ chính mình bởi chỉ có họ mới hại được họ mà thôi.