"Thành thật mà nói, tôi không biết nói gì", Alvaro Morata nói, mặc dù anh nói rất nhiều. Trung phong số một của ĐT Tây Ban Nha đã nổ súng, bàn thắng cả anh lẫn La Roja rất, rất cần. Morata lao ra đường biên và ôm chầm lấy vị HLV đã luôn bảo vệ anh. Nhưng rốt cuộc, chỉ 1 là chưa đủ. "Tôi không quan tâm đến bàn thắng và cũng không thiết tha gì nếu có 2 bàn; chúng tôi đã bị cầm hòa và đó là điều quan trọng nhất. Thế nên tôi không thể hài lòng", tiền đạo này nhấn mạnh sau trận hòa thứ hai liên tiếp của Tây Ban Nha, lần này là trước Ba Lan. Bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận thấy nỗi sầu bi của toàn thể thành viên La Roja.
Kết quả này khiến Tây Ban Nha chôn chân ở vị trí thứ ba của bảng E, "trong một mớ hỗn độn", như tờ Marca miêu tả. Nhưng còn hơn thế, vấn đề không chỉ là con số. La Roja bị huýt sáo và la ó một lần nữa. Khi đề cập đến áp lực, Morata có lẽ là người "thấm đòn" nhất. Tiền đạo này trở thành mục tiêu bị công kích bởi chính CĐV nhà. Như chính Morata thừa nhận sự căng thẳng và dễ dàng bị tổn thương. Cảm giác tội đồ bao trùm. "Mọi người có thể nói những gì họ muốn. Tôi không quan tâm", anh phản kháng. "Không ai đánh thuế việc đưa ra ý kiến. Tất cả những gì chúng tôi nhìn vào là lối chơi".
Vâng! Đấy chính là vấn đề. Không chỉ là việc Tây Ban Nha đã hòa một lần nữa hay từng tình huống cụ thể đội bóng này gặp phải, mặc dù nỗi âu lo sẽ phần nào được xua tan nếu đánh bại Slovakia, đội bóng La Roja thực sự cần giành chiến thắng. Thầy trò Luis Enrique đã chơi không tốt và e rằng ngày càng lún sâu vào khủng hoảng. Sau tất cả, từ giới chuyên môn đến mộ điệu đều thống nhất rằng La Roja đáng ra phải thắng Thụy Điển và Ba Lan.
Lần này, Morata đã ghi bàn và có thể lập công nhiều hơn nữa: một pha dứt điểm chệch cột, một cú đá bồi lên trời sau quả phạt đền, và cơ hội muộn màng trong vòng 5m50 với Pablo Sarabia, và thủ thành Wojciech Szczesny ném cả thân mình vào chân tiền đạo người Tây Ban Nha. Nhưng cầu thủ khác cũng có thể ghi bàn: Gerard Moreno làm tung mép lưới và hỏng ăn ở tình huống penalty, lần đầu sút trượt của tiền đạo Villarreal sau 14 pha đá phạt đền thành công liên tiếp. Cả hai pha bóng ấy để có thể "định đoạt trận đấu", như Luis Enrique nói.
Những pha hỏng ăn như vậy dường như đã trở nên quá quen thuộc ở ĐT Tây Ban Nha, mặc dù HLV khẳng định trận hòa Ba Lan khác xa trận hòa Thụy Điển. Không đơn thuần là bỏ lỡ cơ hội. "Chúng tôi đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội và họ ghi bàn mà chẳng tốn quá nhiều sức, trong một tình huống đáng lẽ chúng tôi phải phòng ngự tốt hơn", Rodri bộc bạch.
Jordi Alba nói rằng Tây Ban Nha thiếu "một chút may mắn". Rodri cùng Sarabia bao biện bằng cách chỉ trích chất lượng mặt sân, và Luis Enrique cũng lưu ý sân cỏ không khá hơn trận hòa Thụy Điển 0-0. Nhưng trớ trêu ở chỗ, đây là sân đấu cho Tây Ban Nha chọn. La Roja thi đấu trên sân La Cartuja thay vì San Mames ở Bilbao vì tài chính nhiều hơn chuyên môn. Một thỏa thuận đã được ký giữa LĐBĐ và chính quyền xứ Andalucia để đội tuyển thi đấu trên sân bóng này, dù rất lâu nó không được sử dụng (và có lý do).
Nhưng chất lượng mặt cỏ chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Luis Enrique thừa nhận Tây Ban Nha chưa tạo ra những cơ hội chất lượng như ông ấy mong chờ, Ba Lan đã gây cho Tây Ban Nha nhiều khó khăn hơn Thụy Điển, và đội bóng của ông đã không kiểm soát được trận đấu. "Nhưng chúng tôi không cần phải tự tố cáo bản thân quá nhiều", cựu HLV Barca nói, phần nào cho thấy tâm trạng bất ổn của chính ông. Khi được giới truyền thông chất vấn về việc làm cách nào giữ được bầu không khí bình yên và tích cực, Luis Enrique quay sang mỉa mai: "Đó là lý do các bạn ở đây". Dường như sự căng thẳng đang rình rập xung quanh La Roja.
"Chưa có nhiều sự trôi chảy trong việc luân chuyển bóng", Luis Enrique nói thêm. Có một lỗ hổng bên phía Tây Ban Nha mỗi khi Ba Lan tấn công - Aymeric Laporte đang khởi đầu sự nghiệp tại đội tuyển Tây Ban nha một cách khó khăn - và sự mong manh xuất hiện khắp mọi nơi, việc thiếu một thủ lĩnh vốn là lý do bị đào bới từ khi Sergio Ramos bị loại.
La Roja hiện là đội bóng trẻ, nhiều tài năng và giàu kỹ thuật, nhưng có thể nói thiếu máu lửa và góc cạnh. Quả phạt đền hỏng ăn dường như đã nhấn chìm các học trò của Enrique dù họ vẫn có thêm những cơ hội vào phút cuối. Chính HLV ĐT Tây Ban Nha thừa nhận những cơ hội ấy đến từ nỗi tuyệt vọng hơn là được tổ chức một cách lớp lang theo bài vở.
Ngoài phản ứng rõ ràng từ người hâm mộ về nỗi nhớ những cầu thủ vắng mặt - Iago Aspas, Bryan Gil, Jesús Navas, Sergio Ramos - còn có những hoài nghi về khả năng quản lý nguồn nhân lực sẵn có. Moreno đã được trao cơ hôi, và chơi tốt trong 45 phút đầu, nhưng không phải trong vai trò trung phong sở trường. Sau đó, tiền đạo này và Morata đều rời sân, để lại Tây Ban Nha với một hàng công không tiền đạo, Sarabia, Mikel Oyarzabal và Ferrán Torres chơi cao nhất. Đôi khi tự hỏi hàng công Tây Ban Nha là ai?
Adama Traore, gương mặt được gọi như một phương án B, nhân tố có thể tạo ra sự khác biệt trong những thời điểm ngặt nghèo, nhưng vẫn bị bỏ quên trên băng ghế dự bị. Thiago Alcantara cũng vậy. Koke, tiền vệ xuất sắc nhất của Tây Ban Nha cũng bị thay ra. Song các thay đổi không tạo ra nhiều thay đổi. Luis Enrique ám chỉ một khía cạnh khác, sự trở lại của Sergio Busquets sẽ là thay đổi rõ ràng theo hướng tích cực. "Có lẽ khi bạn suy sụp một chút, đã đến lúc xem xét các cầu thủ khác", ông nói, nhấn mạnh rằng ông đang tuyệt vọng trên đường về khách sạn và phân tích.
Tây Ban Nha chỉ thắng 1 trong 4 trận gần nhất, và đó là trận không phải La Roja và La Rojita (đội U21 Tây Ban Nha) ra sân. Tây Ban Nha “lớn” đã hòa 8 trong số 14 trận gần nhất và nguy cơ nâng thành tích thành 9 trận hòa sau 15 lần ra sân. Trong quá khứ, đã 3 lần Tây Ban Nha hòa 2 trận đấu mở màn vòng bảng các giải đấu lớn, đó là EURO 1984, World Cup 1994 và EURO 1996, và những lần này đều kịp hồi sinh để tiến vào vòng đấu tiếp theo.