Tôi nghĩ chúng ta vừa nhìn thấy một chút lịch sử ở trận Anh thắng Xứ Wales (2-1). Khi Marcus Rashford vào sân phút 73, tôi nghĩ ngay trong đầu: “Chưa bao giờ Anh có một hàng công... nhanh đến thế”.
Khi ấy, Roy Hodgson đã có Jamie Vardy và Daniel Sturridge trên sân. Với việc hai hậu vệ cánh dâng cao, sự hiện diện của Rashford cho tôi có cảm giác Anh đang chơi với 5 tiền đạo. Hàng thủ Xứ Wales trong lúc ấy có lẽ đang than thầm trong đầu: “Trời đất, quân tấn công của chúng còn đông hơn cả quân phòng ngự bên mình. Làm sao bây giờ?”.
Hodgson đã thắng trong canh bạc ấy, và giờ là lúc ông nghĩ đến chuyện duy trì những nét tích cực mà hàng công đã mang lại trận ấy. Trong một giải đấu lớn, việc duy trì sự hưng phấn có ý nghĩa then chốt. Ở những giải đấu lớn trước đấy, Hodgson vẫn thường bảo thủ. Nay thật hào hứng khi thấy ông ấy quyết liệt thay đổi như vậy. Chúng tôi từng hoài nghi ông ấy ở trận ra quân gặp Nga (1-1), nhưng ngay lập tức ông ấy thực hiện những thay đổi trước Xứ Wales. Để rồi kết thúc hiệp 1, ông ấy lại thay đổi với việc rút Harry Kane và Raheem Sterling ra để thay vào đó Vardy và Sturridge.
Đấy là một Hodgson khác xa với những gì người ta vẫn biết. Và sự thay đổi ấy không chỉ mang đến sự tự tin, mà còn tạo ra một ý tưởng. Đó là mỗi cầu thủ giờ đều quan trọng và ai cũng có vai trò của mình, kể cả khi anh chỉ vào sân từ ghế dự bị. Đã vào một giải đấu lớn thì câu chuyện không chỉ là 11 cầu thủ, mà của cả 23 thành viên.
Tôi hy vọng, và mong muốn Sturridge cùng Vardy sẽ đá chính trận tiếp theo. Và một khi cả hai đều có mặt trên sân, họ biết là Rashford, Kane và Sterling có thể vào sân thay thế bất kỳ lúc nào. Có những quân bài trong tay áo là một lợi thế bởi nó giúp bạn thay đổi nhịp điệu trận đấu. Đặc biệt khi những quân bài ấy lại là tiền đạo. Tôi vẫn nhớ Michael Owen của World Cup 1998. Anh ấy không được đá trận đầu tiên, và cứ hồi hộp theo cái kiểu: “Tung tôi vào sân đi chứ”. Và chúng ta đã thấy anh ấy làm được gì ở giải năm ấy.
Vardy, Sturridge và Rashford chính là những “Owen” của Anh ở giải lần này.
Về Sturridge, người mà tôi từng có dịp chạm trán trên sân cỏ. Cậu ta luôn tìm cách thoát khỏi tầm mắt của hậu vệ, anh ta di chuyển liên tục chứ không bao giờ thích đứng chờ bóng. Nhưng khi có bóng, anh ta chỉ muốn mau chóng dốc thẳng đến khung thành, càng nhanh càng tốt. Đấy là điều các hậu vệ luôn ngán ngẩm. Khả năng của Sturridge là điều chả ai nghi ngờ. Điều tôi nghi ngờ, chính là chấn thương của cậu ấy. Để được coi là sát thủ hạng nhất, bạn cần phải thể hiện điều ấy liên tục và ổn định. Còn nếu sự nghiệp cứ bị ngắt quãng, thì rốt cục đấy chỉ là “triển vọng”.
Thật tuyệt khi trước Xứ Wales, Sturridge đã thể hiện khả năng của mình lần nữa. Sự kết hợp giữa cậu ấy và Vardy sẽ rất đáng chờ đợi nếu Anh cung cấp cho họ những đường chuyền tốt. Nếu tuyến sau nhồi bóng cho Vardy, những khoảng trống sẽ mở ra cho Sturridge. Với những đường chuyền ngắn, Sturridge lại có thể dốc bóng thoát khỏi sự truy cản và khi ấy khoảng trống lại mở ra cho Vardy.
Tôi mong chờ thấy Sturridge trong trận đấu với Slovakia, dù từ đầu hay chỉ vào sân trong hiệp 2.