Không có nhiều điều đọng lại sau trận hòa giữa Anh và Ukraine hồi cuối tuần trước. Được nói tới nhiều nhất không phải là những pha thể hiện kỹ thuật của các cầu thủ, hay các toan tính chiến thuật của hai HLV, mà lại là một cái ôm. Phải rồi, là một cái ôm, nhưng không phải là cái ôm sau trận giữa cầu thủ hay ban huấn luyện của hai đội, mà là một cái ôm diễn ra ngay trong trận.
Tình huống xảy ra ngay trước bàn thắng của Ukraine. Sau đường căng ngang của một cầu thủ Ukraine (Yukhym Konoplya), cả hệ thống phòng ngự của Anh rơi vào tình trạng nháo nhác. Harry Maguire chọn di chuyển vào đúng vị trí mà người đá cặp Marc Guéhi đang đứng. Khi trái bóng trượt ra phía sau, Maguire thành ra lại như đang ôm lấy Guehi, ghìm chặt không cho cầu thủ này di chuyển thì đúng hơn. Sau lưng hai người, Oleksandr Zinchenko nhẹ nhàng đưa bóng vào lưới.
Đó có thể là một tai nạn. Thực ra thì sự nghiệp của Maguire trong những năm gần đây gắn liền với những "tai nạn" kiểu như thế. Kết hợp giữa một chút vụng về với rất nhiều đen đủi, Maguire thường xuyên có mặt trong những tình huống oái ăm nhất của trận đấu, để trở thành đề tài mỉa mai, bỉ bôi sau trận. Trong phần lớn các trường hợp, Maguire không đáng bị đối xử như thế. Và đó cũng là lý do HLV Southgate luôn cố gắng bảo vệ Maguire mỗi khi anh lên tuyển, bằng cách liên tục đặt niềm tin vào trung vệ của MU.
Nhưng một vài lần thì được, để lâu dài thì đó sẽ là một niềm tin mù quáng. Maguire dường như không còn đáp ứng được những yêu cầu của bóng đá hiện đại, đúng hơn là thứ bóng đá chủ động mà đội tuyển Anh đang muốn theo đuổi. Dư luận nói nhiều về cái ôm của Maguire, nhưng vấn đề lớn mà anh đã thể hiện trong trận đấu với Ukraine là sự chậm chạp, cả trong những bước chạy lẫn trong tư duy chơi bóng. Và cái sự chậm chạp ấy của Maguire đã kéo giật cả đội bóng lại.
Ý thức được những vấn đề của mình, Maguire chọn xây riêng một tổ ấm cho bản thân ngay trước khung thành. Anh lùi xuống sâu hơn cần thiết để nhận bóng. Và khi có bóng, anh thường chọn những giải pháp an toàn nhất có thể, thường là cho người đá cặp. Trong 38 phút đầu trận đấu với Ukraine, Maguire và Guehi đã cùng nhau thực hiện tổng cộng 138 đường chuyền, hoàn thành 130 trong đó, nhưng không có đường chuyền nào thực sự tạo ra sự đột biến.
Maguire vốn bị so sánh như một tủ đồ: cồng kềnh, nặng nề, khó di chuyển. Nhưng bây giờ, có lẽ nên gọi anh là một cái sofa. Vị trí của anh giờ trở thành chốn… bình yên cho cả đội bóng. Khó khăn quá thì cứ quay bóng về và chúng ta lại túc tắc chơi bóng lại từ đầu. Cảm giác thoải mái, thậm chí là sự uể oải lười biếng đó là một kiểu chất gây nghiện, đã bập vào rồi thì rất khó thoát ra. Ở Ukraine, Anh bập vào ngay từ giây đầu tiên.
Nếu Anh muốn tiến lên, muốn chơi thứ bóng đá chủ động hơn, và trên hết là muốn khai thác được tài năng của những ngôi sao đang lên như Jude Bellingham hay Phil Foden, họ cần phải nhanh chóng thoát ra khỏi khu vực sofa ấy. Điều đáng nói là trong tay HLV Southgate không hề thiếu những lựa chọn thay thế tuyệt vời. John Stones, ví dụ, từ lâu đã có thể chơi như một tiền vệ. Guehi chắc chắn cũng sẽ đá khác nếu bên cạnh anh là một trung vệ kiểu khác. Đấy là chưa kể Lewis Dunk, người đang là trụ cột ở một Brighton đầy cấp tiến.
Trân trọng những tình cảm, sự trung thành mà Southgate dành cho Maguire (nói riêng, và những trụ cột của thế hệ 2018 nói chung). Nhưng đã tới lúc ông và đội tuyển phải tiến lên rồi, không thể cứ ngồi sofa mãi được. Nếu vẫn thích ngồi sofa, thì về nhà thôi…