Đó là một trận thua cay đắng và nghiệt ngã, mà mỉa mai thay, luôn là một phần vẻ đẹp của bóng đá. Người Đức không phải về nước, họ vẫn ở đây, như cách đây 18 năm - World Cup 2006, nhìn bóng đá đi qua và một vị khách nào đó sẽ giương cao chiếc cúp vô địch trên đất nước mình. Nhưng HLV Julian Nagelsmann và các học trò tin rằng họ đã một phần vực dậy tinh thần của đất nước, cũng như hy vọng về tương lai của chính mình.
Kể từ World Cup 2018 cho tới trước kỳ EURO này, ĐT Đức luôn kết thúc giải đấu trong những chỉ trích, phẫn nộ và những màn giải nghệ trống rỗng. Nhưng trận tứ kết trước Tây Ban Nha có tác dụng như một đoàn tàu ký ức chở về cho người Đức những hoài cảm của World Cup 2006, khi họ thất bại trong kiêu hãnh, tình yêu và sự ủng hộ của người hâm mộ và niềm lạc quan mới mẻ cho tương lai.
Ở dặm người hâm mộ trước cổng thành Brandenburg, nhiều cổ động viên Berlin vừa tức giận vừa buồn bã, không phải với màn trình diễn mà với kết quả. Rất nhiều người cho rằng “Trọng tài đã được mua”. Một cổ động viên còn đi xa tới mức mỉa mai: “Phụ nữ Tây Ban Nha thì rất đẹp nhưng đàn ông thì tệ. Giờ thì chúng tôi thấy điều này rõ ràng hơn.” Ở Stuttgart, rất nhiều người hâm mộ đã xếp thành hàng dài nối phố để chào đón các tuyển thủ, cứ như thể họ mới là nhưng người chiến thắng.
Sau trận, tiền đạo Niclas Füllkrug, người đã suýt đưa trận đấu đến loạt luân lưu trong những giây phút cuối xúc động nói: “Có một cảm giác hưng phấn, một sự gắn kết sâu sắc lâu rồi mới xuất hiện. Thế nên khi chúng tôi nhận ra rằng mọi chuyện đã thật sự kết thúc, cảm giác cay đắng càng mạnh mẽ hơn. Phòng thay đồ chìm trong yên lặng. HLV đã cố gắng tìm cách nói những lời tốt đẹp nhưng quả thật không có gì có thể an ủi được vào lúc này”.
Cảm giác hưng phấn đó, khi nỗi đau bớt mới mẻ, sẽ là thứ mà đội tuyển Đức này bám vào, trên con đường đi tới bầu trời ở phía trước, bầu trời của những Florian Wirtz, Jamal Musiala. Nền bóng đá lớn đã có kỳ ngủ đông kéo dài từ World Cup 2018, giờ đang dần thức dậy, với những màn thể hiện mạnh mẽ, những khoảnh khắc đáng nhớ, kịch tính, ngay cả khi tất cả kết thúc quá sớm.
HLV Julian Nagelsmann nói: “Chúng tôi đã đánh thức điều gì đó ở một đất nước đang quá u ám” khi than thở về một mất mát “không đáng có” sau trận đấu. Ngay trong trận mở màn, khi Đức đánh bại Scotland với chiến thắng đầy chấn động 5-1, người ta đã có cảm giác rằng EURO này có thể đem lại tác động tương tự như cổ tích mùa hè (Sommermärchen) cách đây 18 năm. Khi đó Đức cũng do HLV trẻ Jürgen Klinsmann và trợ lý Joachim Löw dẫn dắt, cũng trình làng những cái tên trẻ mới mẻ Lukas Podolski, Bastian Schweinsteiger, Philipp Lahm… để rồi lên ngôi vô địch thế giới năm 2014 ở Rio de Janeiro với lứa cầu thủ và HLV đó.
Toni Kroos đã tuyên bố giã từ sự nghiệp bóng đá trước giải đấu và có khả năng thất bại trước Tây Ban Nha cũng sẽ là lần cuối cùng Manuel Neuer, Thomas Müller và thậm chí có thể Ilkay Gündogan được khoác áo tuyển Đức. Ở World Cup 2026 sẽ diễn ra tại châu Mỹ, rất có thể không còn cái tên nào của vinh quang 2014 trên sân đấu nữa. Nhưng lúc này người Đức vẫn nhìn thấy một cái tương lai mà ở đó, họ có quyền mơ ước.
Người ta tin rằng Florian Wirtz và Jamal Musiala có thể đi theo con đường mà Schweinsteiger và Podolski đã đi. Kể từ khi thay thế Hansi Flick vào năm 2023 khi Đức đang trong tình trạng sa sút, Nagelsmann đã đóng một vai trò lớn trong sự thay đổi của cả đội. Anh không ngại tin tưởng những cái tên mới như Füllkrug, Maximilian Mittelstädt và Deniz Undav dựa trên phong độ trong nước hơn là danh tiếng.
Anh ấy cũng đưa Müller và Kroos trở lại đội hình mà không làm thay đổi sự cân bằng trong đội hình và rất dũng cảm trong việc bảo vệ các cầu thủ của mình khi cần thiết. Joshua Kimmich nói: “Đó là tinh thần đồng đội đáng kinh ngạc, ngay cả từ những cầu thủ không thường xuyên thi đấu như vậy. Tôi chưa bao giờ trải nghiệm điều đó trước đây”.
Sự đoàn kết, cả trong một đội tuyển và một quốc gia là nét đặc trưng của giải đấu này. Hiện tại, nỗi đau thất bại thật cay đắng. Nhưng tâm trạng của đội tuyển và quốc gia thì không.