Trong sự nghiệp, Jovic mới chỉ đá 10 trận ở Champions League với tổng cộng 292 phút ra sân. Số bàn thắng và số đường kiến tạo bằng nhau và bằng… zero, nhận 1 thẻ vàng. Nhưng không thể vì thế mà xem thường bản hồ sơ của Jovic khi thi đấu ở các Cúp châu Âu.
Trong 26 trận ở Europa League và Conference League, Jovic đã ghi được tới 16 bàn thắng. Trong số này có 10 pha lập công trong chiến dịch vào tới bán kết Europa League 2018/19 của Frankfurt, chỉ chịu dừng bước bởi Chelsea, đội sau đó vô địch. Mùa ấy, Jovic đã lần lượt sút thủng lưới Marseille, Lazio, Inter, Benfica và thậm chí 2 lần ghi bàn vào lưới Chelsea.
Thế nhưng, đóng góp của Jovic ở Conference League mùa này rất hạn chế. Anh đã ghi 4 bàn giúp Fiorentina vượt qua vòng bảng, đồng thời ngay trận đầu tiên thuộc vòng knock-out đã lập “cú đúp” vào lưới Braga. Nhưng kể từ đó Jovic mất hút, anh phải nhường vị trí chính thức trên hàng công cho trung phong người Brazil - Cabral.
Tính từ sau trận thắng Braga 4-0 nói trên, Jovic chỉ đá thêm 210 phút/7 trận tiếp theo ở Conference League tức chỉ đúng 1/3 thời gian, không ghi thêm bàn thắng nào. Jovic cũng được nhớ tới bởi 2 pha bỏ lỡ thời cơ mười mươi khi đối mặt thủ môn của Basel vào cuối hiệp phụ thứ nhì trận bán kết lượt về.
So với sự năng nổ và xông xáo của những Jonathan Ikone, Nico Gonzalez hay kể cả lão tướng Giacomo Bonaventura, người ta chỉ thấy Jovic di chuyển vật vờ trên sân, khi có cơ hội rõ rệt thì đá văng mất. Jovic từng là hiện tượng ở Frankfurt, cũng có mấy năm đứng dưới màu áo Real Madrid, đội bóng vĩ đại ở Champions League. Nhưng anh không hoặc chưa đem được những hình ảnh đẹp, những kinh nghiệm hữu ích đó đến Fiorentina.
Trên thực tế, hàng công Fiorentina hoạt động theo phương châm… cần cù bù khả năng. Cứ sút nhiều, gây áp lực thật nhiều rồi bàn thắng sẽ đến khi đối phương lúng túng, mất tập trung và mắc sai lầm. Họ không có trung phong giỏi, và các CĐV Fiorentina có nhiều lý do để nhung nhớ những tay săn bàn thượng thặng mà đội bóng này từng sở hữu như Gabriel Batistuta, Enrico Chiesa hay mới nhất là Dusan Vlahovic.
Câu chuyện từ một đội bóng Italia khác có thể sẽ giống với sự cân nhắc hiện nay của HLV Italiano giữa Cabral và Jovic. Trước trận chung kết Champions League 2006/07, HLV Carlo Ancelotti của Milan sau một hồi cân nhắc đã lựa chọn Filippo Inzaghi đá chính thay vì Alberto Gilardino liên tục tỏa sáng ở các vòng trước. Kết quả là Siêu Pippo lập “cú đúp” giúp Milan thắng Liverpool 2-1. Carletto nói rằng ông không thể giải thích quyết định ấy, chỉ là linh cảm đó sẽ là trận đấu của Inzaghi anh.
Cabral có thể hay hơn một chút so với Jovic, nhưng trận cầu đỉnh cao như thế này hoàn toàn có thể được định đoạt bởi một khoảnh khắc tỏa sáng của cầu thủ có kinh nghiệm, hay đơn giản là được sinh ra cho một trận chung kết lịch sử.
Hãy nhớ về Predrag Mijatovic, cầu thủ Serbia gần nhất ghi bàn ở chung kết Cúp châu Âu. Đó là trận chung kết Champions League 1997/98, Mijatovic chớp lấy một pha bóng lộn xộn để sút thủng lưới Juventus, giúp Real thắng 1-0. Khi ấy, những người được trông đợi sẽ tỏa sáng trên hàng công là Raul Gonzalez và Fernando Morientes, không phải Mijatovic. Jovic cũng có thể là một nhân vật như vậy, dù rõ ràng anh chưa xứng đáng đá chính trước West Ham đêm nay.
Jovic chưa từng đá chung kết Cúp châu Âu
Dù từng nổi đình đám ở Frankfurt, sau đó khoác áo Real liên tục đi sâu ở Champions League, Jovic chưa từng ra sân ở chung kết Cúp châu Âu. Trận chung kết cúp châu Âu duy nhất mà tiền đạo người Serbia tham dự là chung kết Champions League 2021/22 khi Real gặp Liverpool, nhưng hôm đó Jovic đã không được HLV Ancelotti lựa chọn, anh phải ngồi ghế dự bị cả 90 phút.