Những ngôn từ miêu tả hoa mỹ có lẽ đã trở nên rẻ rúng khi chúng được sử dụng một cách bừa bãi. Nhưng không vì được khoác lên những lớp vỏ lấp lánh mà các trận đấu ở Europa League nói chung và trận chung kết Europa League nói riêng tạo được sức hấp dẫn như những trận knock-out ở Champions League.
Cho dù sân cỏ châu Âu chẳng còn nhiều trận đấu để xem khi các giải đấu lớn đã hạ màn, nhưng người hâm mộ hầu như chẳng quan tâm đến màn so tài giữa Sevilla – đội từng 6 lần vô địch Europa League kể từ mùa 2005/06 đến nay - và AS Roma của Jose Mourinho - HLV gây tranh cãi bậc nhất thế giới bóng đá hiện đại.
Trận chung kết đã diễn ra trong bầu không khí nhàn nhạt, đầy khí ê-te, dẫu cho nó có đủ cung bậc ly kỳ của một trận phân định ngôi báu: một thế trận lấn lướt của Roma cùng bàn mở tỉ số của Paulo Dybala, rồi bàn đá phản lưới nhà của Gianluca Mancini khiến trận đấu phải chạy lờ đờ uể oải qua 30 phút hiệp phụ và chốt hạ bằng màn sút luân lưu 11m may rủi.
Và tất nhiên, nó cũng cố gây sốc cho khán giả bằng những cú ép tim như Mourinho chửi và đổ lỗi cho trọng tài Anthony Taylor vì tội “là người Tây Ban Nha, đồng hương của Sevilla”, hay hành động Mourinho ném huy chương cho khán giả ngay sau khi nhận, cũng như bi kịch từ người hùng biến thành tội đồ của Mancini (vừa kiến tạo, vừa đá phản, vừa đá hỏng penalty).
Nhưng tựu trung, trận chung kết này đã lột tả bản sắc chán chường của một giải đấu cúp hạng hai, phủ nhận mọi nỗ lực của UEFA khi cố biến một con gà rù thành một con gà đẻ trứng vàng - kiểu Champions League - bằng mọi thủ pháp như cải tiến thể thức, nhét những đội bị loại ở Champions League xuống Europa League…
Thì đấy, Sevilla - nhà vô địch của các nhà vô địch Europa League với 7 chiếc cúp - vẫn chỉ là một đội bóng làng nhàng ở La Liga, thậm chí có giai đoạn nằm trong nhóm xuống hạng ở mùa này, và hiện đứng thứ 11 trên BXH. Roma cũng chỉ thường thường bậc trung, chắc chắn không thể dự Champions League mùa tới. Những nhà vô địch Europa League trước đó cũng chẳng khá khẩm hơn gì với Eintracht Frankfurt hay Villarreal…
Một trận đấu hay không thể tạo bởi những võ sĩ tầm thường. Dù không muốn coi thường Europa League, những fan trung lập cũng không thể làm khác được. Họ không thể hứng thú với một trận chung kết đều có chung một kịch bản: thi đấu dè dặt, cầm chừng như cơm nguội, cố mong đoạt lấy vận may ở loạt sút luân lưu 11m.
Cả 3 trận chung kết Europa League gần nhất đều như thế, thậm chí, ở trận đấu giữa Villarreal và Man United mùa 2020/21, khán giả còn bị tra tấn đến lượt sút penalty thứ 11. Đối với Sevilla, giành vinh quang bằng loạt “đấu súng” may rủi còn được coi là đặc sản, bởi trong 7 chức vô địch của họ, có tới 3 lần tới theo kiểu này.
Có lẽ, chỉ với giới CĐV của Sevilla, trận chung kết Europa League là hấp dẫn nhất trần đời!