Tâm trạng rối bời không biết nên làm thế nào thực sự là một thảm cảnh. Chính vì thế Hạng Vũ một phần vì phẫn uất với quân Hán của Lưu Bang, một phần hổ thẹn với phụ lão Giang Đông nên thốt lên những lời ai oán:
“Lực bạt sơn hề khí cái thế.
Thời bất lợi hề, Truy bất thệ”.
Nghĩa là sức ta có thể dời núi trùm trời nhưng mà gặp không gặp thời, khiến ngựa Ô Truy cũng phải chùn vó. Và kết thúc chết giữa đám loạn thương là điều không thể tránh khỏi bởi:
"Khắp nơi đặc quân Hán.
Điệu Sở vang tứ phương"
Chỉ còn kết cục bi thảm là không tránh khỏi.
Kể ra so sánh Ten Hag với Hạng Vũ kiêu dũng thì quả là một mười, một tịt. Bởi Hạng Vũ giao chiến Lưu Bang trăm trận trăm thắng, thế nhưng chỉ một trận Cai Hạ mà mất hết thiên hạ, tiêu tan đại nghiệp. Hạng Vũ thất bại vì quá kiêu ngạo, khinh thường đối thủ, và đổ cho mệnh trời.
Trong khi đó, Ten Hag chẳng có gì đáng khoe hết. Đấu nhau với Man City trận nào ôm nhục trận đó. Trong hai mùa Ten Hag cầm quân, nếu không chứng kiến Man City lần đầu tiên vô địch Champions League thì cũng trở thành đội bóng Anh đầu tiên vô địch Premier League 4 lần liên tiếp.
Chưa kể, vị thế và đẳng cấp của MU rơi rớt đến mức thảm hoạ, không còn gì để bào chữa. Họ không còn biết xấu hổ, ngượng ngập khi bị thua trận, khi bị loại khỏi các giải đấu cho dù đối thủ chỉ là một kẻ xoàng xĩnh, xưa nay thường nằm chiếu đưới.
Dường như, thua nhiều, nhục nhiều nên mọi thứ cũng thành quen, thành bản chất. Nó không phải cái thua của Lưu Bang, biết nhịn nhục để dưỡng ngạo khí cho đối thủ, dồn sức vào một trận để “nhất kiếm định giang sơn”. Nó là cái thua của một đoàn quân biết mình đã lâm vào mạt lộ, không có cách nào để chống đỡ.
Là chủ của đoàn quân đó, Ten Hag suy nghĩ gì? Chắc chắn, ông ta chỉ tràn đầy sự hối tiếc và thất vọng. Những mệnh đề “giá như” đang xâm chiếm tâm trí của Ten Hag: giá như đừng rời Ajax, giá như đừng sang Premier League, hoặc cay đắng nhất là giá như đừng đặt cược tương lai vào MU.
Việc Ten Hag vẫn hăm hở đầu quân MU chính là sai lầm lớn nhất của HLV này. Ông không lường trước được mức độ độc hại mà CLB này sản sinh ra, thứ đã nghiền nát sự nghiệp của bao kẻ dại dột trước đó như David Moyes, Louis van Gaal, Jose Mourinho, Ole Gunnar Solskjaer…
Về mặt lịch duyệt giang hồ, Ten Hag không thể nào sánh được với hầu hết những HLV kể trên, nên người ta càng lo sợ cho ông, liệu có đứng dậy được sau cú ngã bị MU sa thải ngay trong tuần sau hay không? Câu chuyện long đong của Moyes và Mourinho có lẽ là điềm tượng cho tương lai của Ten Hag.
Tiếng Sở ca của quân Hán tâm lý chiến vang lên khắp nơi, ngựa Ô Truy đã thả, thiếp yêu Ngu Cơ đã tự vẫn, Tây Sở Bá Vương đã tàn đời. Đêm qua, trên sân Wembley, MU đã có chiến thắng để vô địch FA Cup, tuy nhiên, nhạc trỗi đoạn đầu đài dành cho Ten Hag đã nổi, mọi thứ đã hết rồi.