Sau một đêm say khướt ở Hồng Kông năm 1998, cặp đôi tình cờ gặp nhau ở hành lang khách sạn và quyết định giải quyết mọi việc một lần và mãi mãi. Đồng đội Nicky Butt bước lên làm trọng tài trận đấu, và cả hai lao vào hành lang, tung những cú đấm và vật lộn trên sàn.
Giữa trận đấu, huyền thoại câu lạc bộ Bobby Charlton bước ra khỏi phòng với đôi mắt lờ đờ khi thấy Keane đẩy Schmeichel nằm dài bằng một cú húc đầu vào mặt, trước khi cả hai quay trở lại phòng của họ. Sáng hôm sau, họ bị lôi ra trước mặt HLV Alex Ferguson, người coi sự việc này này là “sự ô nhục đối với CLB”.
Roy Keane và Peter Schmeichel từng là những cầu thủ xuất sắc trong đội hình MU bách chiến bách thắng của Sir Alex Ferguson vào những năm 1990, nhưng họ rất ghét nhau. Sự kình địch của họ được cho là đã xảy ra khi họ say rượu và Keane húc đầu vào Schmeichel trong chuyến du đấu châu Á trước mùa giải năm 1998. Hôm sau, Schmeichel đã họp báo với con mắt đen như gấu trúc.
Nhớ lại điều đó trong cuốn tự truyện của mình, Keane (giờ đã U60) nói: “Giữa chúng tôi có đôi chút căng thẳng trong những năm qua vì lý do bóng đá. Peter bước ra và hét vào mặt các cầu thủ, và đôi khi tôi cảm thấy anh ta đang xé vé tôi. Rồi anh ta nói: Tôi chán anh rồi, đã đến lúc chúng ta giải quyết chuyện này. OK, thích thì chiều.
Nicky Butt đã đã làm trọng tài cho trận đấu. Dù sao, Schmeichel đã tóm lấy Keane, trong khi Keane tìm mọi cách để húc đầu vào người Schmeichel. Cuộc ẩu đả diễn ra khá lâu và cả hai đều bị bầm dập. Tại cuộc họp báo ngày hôm sau, Peter đã phải đeo kính râm vì mắt bị thâm đen.
Ngoài ra, hai người cũng bị cho là mâu thuẫn vì tấm băng thủ quân. Keane đã phải ngồi ngoài trước mùa giải 1998, dẫn đến việc thủ môn người Đan Mạch phải đảm nhận vị trí đội trưởng khi anh vắng mặt. Sau sự trở lại của huyền thoại người CH Ireland, Schmeichel được cho là đã miễn cưỡng trao lại băng đội trưởng cho Keane.
Sau đó, sự việc vẫn chưa kết thúc. Ferguson kéo Keane và Schmeichel vào văn phòng của ông sau khi họ trở lại Anh và giở màn “máy sấy tóc” mặt 2 cầu thủ này. Schmeichel đã nhận trách nhiệm về việc mình là người khơi mào vụ ẩu đả “làm ảnh hưởng đến hình ảnh của CLB này. Nhưng như người ta vẫn nói, mọi câu chuyện thường có hai mặt, bởi Keane cũng chẳng vô tội lắm.
Tuy nhiên, họ đã hành xử đúng như đấng nam nhi, có vấn đề thì giải quyết và xong là xong. Họ có thể không ưa nhau nhưng lại thực sự phục tài năng của nhau. Schmeichel, 58 tuổi, đã từng thừa nhận: “Roy Keane không phải là loại người mà tôi muốn giao lưu nhưng đây sẽ là cầu thủ đầu tiên trong đội của tôi”.
Phát biểu trên Off The Ball, Schmeichel tiết lộ anh cảm thấy thoải mái thế nào khi ghi bàn khi có Keane ở hàng tiền vệ. Schmeichel nói: “Xét về vị trí đó, anh ấy có lẽ là cầu thủ đáng tin cậy nhất mà tôi từng chơi cùng. Đó là một vị trí vô cùng quan trọng.
Vai trò của Keane là thứ gắn kết những cầu thủ đang phòng ngự với những cầu thủ đang tấn công, vì vậy anh ấy phải chơi tốt cả hai vai giống như một chất keo. Keane không chỉ phải rất sáng tạo khi chúng tôi cầm bóng, tham gia và tìm kiếm cơ hội cũng như tìm những cầu thủ có thể tạo ra bước tiếp theo.
Keane cũng phải là người phát hiện ra mọi khoảng trống, đọc trận đấu và chặn bóng trước khi những điều bất lợi xảy ra. Tôi không nghĩ mình từng thấy ai giỏi hơn thế”.
Đối với Schmeichel, không chỉ khả năng chuyển đổi giữa tấn công và phòng thủ của Keane đã khiến anh trở thành một cầu thủ đặc biệt. “Keane rất có quyền lực ở hàng tiền vệ đối với đội đối phương, khiến nhiều cầu thủ đối phương phải sợ hãi”.
Cựu đội trưởng nổi tiếng của MU này đáng sợ và nghiêm túc trên sân như trong sự nghiệp bình luận sau khi giải nghệ của mình. Chỉ cần hỏi cựu tiền vệ của Man City là Alf-Inge Haaland, hoặc bất kỳ ai đã phải hứng chịu những lời lẽ gay gắt của anh từ trường quay là hiểu rõ. Chính thái độ tự tin và nóng nảy đó đã khiến Keane trở thành một cầu thủ có uy quyền.
Theo Schmeichel, tài năng của Keane không chỉ giúp anh trở thành trụ cột trong đội hình của Alex Ferguson mà còn giúp một số cầu thủ khác cuối cùng trở thành huyền thoại của MU theo đúng nghĩa đen. Một cầu thủ được hưởng lợi khi chơi bên cạnh Keane là Paul Scholes.
“Paul Scholes là một ví dụ. Việc Paul Scholes phát triển thành một tiền vệ trung tâm là một điều khá bất ngờ bởi anh ấy từng là một tiền đạo. Khi nhìn vào đội của tôi, mọi người đều biết họ thuộc lứa 1992, với một Paul Scholes cực kỳ khéo léo nhưng cũng không quá to lớn. Anh ấy đã trở thành một cầu thủ tiền vệ đáng sợ vì được chơi cạnh Keane”.
Căng thẳng và danh hiệu. Đối với tất cả những kịch tính mà xung đột (thể chất và những yếu tố khác) giữa hai cầu thủ chủ chốt có thể đã xảy ra - chưa kể đến những người có tính cách bùng nổ - thì điều đó chưa bao giờ cản trở việc MU thống trị hoàn toàn trong thời gian những cái Tôi tài năng và nóng nảy này khoác màu áo đỏ.