HLV “Tata” Martino chỉ là một trong số những người lên tiếng khen ngợi Atletico và khẳng định chức vô địch cho đội bóng này là hoàn toàn xứng đáng. Ngay sau tiếng còi kết thúc trận đấu, hàng vạn tiếng vỗ tay đã vang lên trên sân Nou Camp, nơi chỉ có một đám nhỏ người Atletico được phân bổ vé vào sân (477 vé phân phát), nghĩa là những tiếng râm ran ngập tràn ấy đến từ CĐV Barca.
Đó là hành động đẹp mắt của các fan Barca, mà đúng hơn có lẽ nên dành cho họ một giải thưởng “fair-play” của mùa giải. Họ đã thừa nhận chức vô địch thuộc về đối thủ một cách xứng đáng, không hậm hực, không hận thù, không ghen tị, cho dù biết rằng để thể hiện được điều đó ngay tại “thánh địa” là điều hết sức khó khăn. Họ đã vượt qua được tình cảm riêng tư của đội bóng để chia sẻ niềm vui với đối thủ một cách công tâm.
Nên nhớ, đây không phải lần đầu tiên các cule thừa nhận khả năng của đối thủ. Như trận tứ kết lượt về Champions League (Barca thua 0-1, bị loại với tổng tỷ số 1-2), khoảng 2.500 CĐV Barca có mặt trên sân Vicente Calderon cũng nán lại vỗ tay chia vui với chiếc vé Atletico giành được. Đó là sự khác biệt hoàn toàn với CĐV Real Madrid, như trận chung kết Cúp Nhà vua năm ngoái, thay vì ở lại chứng kiến lễ đăng quang của Atletico thì họ nhanh chóng cuốn khỏi Bernabeu.
Rõ ràng, những hình ảnh của CĐV Barca sẽ là ví dụ đẹp đẽ cho người hâm mộ các đội thua cuộc hướng đến. Đôi khi, chúng ta cũng nên sẵn sàng chọn cho mình một tâm lý thoải mái, đón nhận với cảm giác nhẹ nhàng về thất bại của đội bóng nếu đối thủ thực sự chơi thuyết phục hơn. Đây cũng chính là cách các CĐV của Atletico đã thể hiện trong lần CLB mất danh hiệu ở chung kết Cúp Nhà vua 2010. Họ nán lại sân ca hát 45 phút để chung vui với đội vô địch, Sevilla (sau đó người Atletico cũng được đền đáp với chức vô địch Europa League).
Tuy nhiên, trong khuôn khổ “El Clasico” thì đó là câu chuyện tương phản. Người Barcelona không cho thấy một biểu hiện mang tính chung vui nào khi để Real Madrid nẫng danh hiệu Cúp Nhà Vua ở sân Mestalla vào tháng Tư năm nay. Quả thực, rất khó để vượt qua được sự hận thù “Kinh điển”. Cũng như để nói về Real Madrid, với chỉ một vài trường hợp ngoại lệ mang tính cá nhân là tiếng vỗ tay trên sân Bernabeu dành cho những màn thể hiện ấn tượng của Ronaldinho (Barca thắng 3-0, năm 2005), và trước đó là Johan Cruyff (năm 1974).