PV: 35 năm làm HLV, nghĩa là nửa đời người rồi. Ông còn nhớ cuộc sống không bóng đá của mình như thế nào không?
Pellegrini: Từ ngày còn đi học tôi đã luôn nghĩ tới việc phải trở thành một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Nên cả trong thời gian đang theo học làm kỹ sư, tôi vẫn chơi bóng bình thường. Anh thấy đấy, tôi có bằng kỹ sư dân dụng năm 23 tuổi, nhưng đã chơi bóng từ 19 cho tới 33. Nói thật là tôi không nhớ cuộc sống không có bóng đá của mình là như thế nào. Tôi bắt đầu chơi bóng từ khi còn là một chú nhóc, và tới năm 14 hay 15 tuổi thì tôi biết rằng, mình phải trở thành một cầu thủ. Tôi dành rất nhiều nhiều thời gian cho bóng đá đấy.
Vậy còn công việc huấn luyện thì sao?
Khác hẳn. Ý định ban đầu của tôi là sau khi kết thúc sự nghiệp cầu thủ tôi sẽ chuyên tâm phát triển công ty xây dựng của mình. Nhỏ thôi, nhưng cũng xây nhà, mua đất đâu ra đấy đó… Tuy nhiên, tất cả đã thay đổi từ khi tôi gặp Fernando Riera, một HLV nổi tiếng. Ông ấy khuyến khích tôi đi theo con đường HLV. Trước đó tôi làm cùng lúc hai việc, nhưng từ sau khi gặp ông ấy tôi chỉ còn chuyên tâm cho sự nghiệp HLV.
Pellegrini mang lại điều gì cho Betis?
Là người rất nghiêm khắc với bản thân, luôn khắt khe, và tôi muốn truyền tinh thần ấy tới các cầu thủ. Tôi nghĩ là họ cũng nỗ lực để hiểu được điều đó. Tôi ở Chile 10 năm, nhưng ở nước ngoài tới 24 năm. Tôi không bao giờ dừng lại. Đạt được thành công với những gì mà chúng ta tin là đúng đắn, trên tinh thần nghiêm túc, chu toàn, luôn học hỏi… là điều rất đáng tự hào. Tôi muốn các cầu thủ ý thực được điều đó, hiểu rõ người đang đứng trước mặt họ là như thế nào.
Sau mỗi thất bại thì sao?
24 giờ đầu tiên thực sự rất phức tạp (cười). Nhưng cả ở CLB cũng như ở nhà mọi người đều hiểu tôi là người như thế nào, nên họ biết cần phải làm gì để cho mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn. Sau 24 giờ, anh phải biết cách để tiêu hóa thất bại, phân tích nguyên nhân và khắt khe với chính mình.
Từ khi nào ông bắt đầu thay đổi phong cách huấn luyện của mình?
Tôi bắt đầu nhìn lại mình một cách nghiêm túc sau 10 năm làm việc ở Chile. 10 năm ấy không tồi, nhưng cũng chẳng có gì xuất sắc. Tôi bắt đầu sự nghiệp huấn luyện ở Universidad de Chile, chúng tôi xuống hạng, rồi phá sản, nhưng từ thất bại ấy tôi đã học được rất nhiều điều. Sau đó ở Ecuador, tôi đã trải qua một quãng thời gian hết sức cô độc, nhưng nhờ đó mà tôi học được cách xây dựng một tập thể mạnh. Tôi cho điều đó quyết định 70% thành công của đội.
Người ta tranh cãi suốt về chuyện phong cách. Các đội bóng của ông thường chơi thứ bóng đá đẹp, nghĩa là…?
Tôi nghĩ điều quan trọng nhất vẫn là chiến thắng. Nếu anh không thắng, nghĩa là anh đang làm sai. Và để chiến thắng thì có rất nhiều cách. Điều quan trọng hơn cả là ban lãnh đạo phải biết rõ họ muốn đội bóng chơi theo cách nào, rồi sau đó là công việc của các HLV. Sau tất cả thì tôi vẫn cho rằng bóng đá giống như một show diễn. Trên sân có 6 vạn người xem, ngoài ra còn cả triệu người theo dõi qua truyền hình nữa. Nên anh phải biết biết diễn sau cho người ta hài lòng. Thắng theo cách nào với tôi là rất quan trọng.
Nhưng để các đội bóng chơi theo cách mà ông mong muốn có dễ dàng không?
Dễ mà. Kể cả ở Madrid hay Manchester, vì người ta chọn tôi là bởi những ý tưởng của tôi. Bóng đá thì có lúc này lúc kia, nhưng tôi chưa bao giờ rời xa ý tưởng của mình. Nơi mà tôi thành công nhất là Malaga. Ở đó tôi tiếp tiếp quản một đội bóng đang trên đà đi xuống, và rồi đạt được nhiều thành công. Nói chung trừ West Ham, các đội bóng của tôi đều được đá ở các cúp châu Âu.
13 năm đã qua kể từ ngày ông rời Madrid. Bây giờ nhìn lại, ông đánh giá thế nào về mùa giải ở Bernabeu?
Rất ít người có cơ hội dẫn dắt Real Madrid. Đó là một niềm tự hào. Nếu cần phải đưa ra một đánh giá về quãng thời gian ở đó, tôi sẽ dùng từ chưa tốt. Chúng tôi đã chơi ổn ở giải VĐQG, có được 96 điểm, ghi được 105 bàn, đội chơi thứ bóng đá đẹp, nhưng chúng tôi lại thất bại ở Copa và Champions League. Tôi đã phạm nhiều sai lầm, ngoài ra còn có sự hiểu lầm giữa tôi với ngài chủ tịch. Tôi không có vấn đề gì với Florentino Perez cả, nhưng khi chủ tịch và HLV không cùng ý tưởng, tốt nhất là HLV nên ra đi.
Trải nghiệm ấy có thay đổi cách ông giao tiếp với các cầu thủ và các ông chủ về sau không?
Không không. Ở Real Madrid người ta cho rằng HLV có nhiệm vụ phải sử dụng tốt nhất những cầu thủ mà họ đưa về cho ông ta, trong khi tôi thì tin rằng HLV cần được quyền có ý kiến về đội bóng mà mình chuẩn bị dẫn dắt. Nhưng cũng chỉ ở Madrid mới có chuyện đó thôi. Ở các đội bóng khác tôi luôn có tiếng nói của mình trong những việc như vậy, tôi làm việc tốt với các giám đốc thể thao, với các ông chủ… Không có vấn đề gì hết.