Y như cuối mùa trước? Y như mỗi mùa giải? Nhưng trong bao lâu? Một lúc nào đó, PSG sẽ vô địch Champions League và thế giới ngưng tự vấn liệu mùa giải tới có phải là mùa giải của PSG hay không. Câu chuyện đó vẫn ở thì tương lai và chúng ta vấn tiếp tục luyên thuyên. Những ngôi sao sẽ tìm thấy nhau? Và PSG đạt được sự cân bằng giữa HLV và dàn ngôi sao ấy?
Chắc chắn chiến thắng 4-1 trước Barca ở vòng 1/8 Champions League là màn trình diễn ấn tượng nhất PSG từng có, chứng minh đội bóng này đủ năng lực để chinh phục ngôi cao. Vấn đề là PSG chưa bao giờ được đánh giá cao về bản lĩnh, yếu tố quan trọng nhất để chiến thắng tại đấu trường dành cho những nhà vô địch.
Không phải ngẫu nhiên PSG luôn bị bỉ bai là trọc phú, vì ngoài việc dùng tiền mua sức mạnh, đội bóng này luôn chết cóng trong bão áp lực. Họ đăng quang Ligue 1 7 trong 8 mùa gần nhất và thực hiện 4 cú “ăn ba” quốc nội trong 6 mùa vừa qua. Họ là tập thể không được trui rèn trong áp lực thường xuyên thế nên liên tiếp vỡ vụn tại áp lực khủng khiếp tại Champions League.
Kết quả bốc thăm chẳng lấy gì làm tốt đẹp cho PSG. Nếu thầy trò Pochettino vượt qua Bayern Munich-không-Lewandowski vì căng dây chằng đầu gối, họ sẽ phải đối mặt với Man City ở bán kết, giả sử đoàn quân của Pep Guardiola vượt qua Borussia Dortmund.
Nhưng vấn đề lớn nhất, có lẽ, là một điều gì đó căn nguyên hơn. PSG điển hình hơn bất kỳ CLB nào khác cho sự căng thẳng cốt lõi của bóng đá đỉnh cao đương đại. Một mặt, các trận đấu có tính hệ thống và phức hợp hơn, phụ thuộc nhiều vào yếu tố tập thể, tổ chức, xây dựng, gắn kết v.v.. Mặc khác, cũng chưa bao giờ danh tiếng ngôi sao và yếu tố quảng bá thương hiệu được chú trọng như bây giờ.
Đó là lý do tại sao Cristiano Ronaldo vẫn xứng đáng đến từng xu trong số tiền khủng khiếp Juventus bỏ ra, bất chấp siêu sao người Bồ Đào Nha chưa thể đưa Juve đến chức vô địch Champions League như kỳ vọng. Tuy không thành công về chuyên môn nhưng về mặt thương hiệu, Bà đầm già đã vớ bẫm cùng “ông lão” đến từ Madrid. Từ triền suy luận này, cũng không khó để nhận ra tại sao Juve lại bổ nhiệm một huyền thoại vĩ đại, một cựu cầu thủ đầy phong cách như Andrea Pirlo làm HLV thay vì một nhà cầm quân dạn dày kinh nghiệm.
Đối với PSG, tất cả vấn đề dồn lên cái tên Neymar. Ngôi sao người Brazil đến Công viên các Hoàng tử bằng một bản hợp đồng kỷ lục thế giới. Anh như thể trung tâm hệ mặt trời ở PSG, với những đặc quyền, đặc lợi chỉ có thể dùng từ nuông chiều để miêu tả. Và thậm chí, lãnh đội còn đổi trang phục thi đấu sân khách sang màu vàng Brazil để cho Neymar cảm giác thoải mái. Những hành động như vậy có thể thu hút sự chú ý và cả doanh thu. Nhưng với việc tạo ra một cấu trúc tập thể gắn kết thì không.
Mê đắm một ngôi sao có thể là đủ để chinh phục các danh hiệu quốc nội, nhưng ở đỉnh của đỉnh, là Champions League, là chưa đủ. Bằng chứng là sự vật lộn của Juve cùng Ronaldo và Barca cùng Messi. Công việc của Mauricio Pochettino là dung hòa giữa ngôi sao và tập thể, khía cạnh vị chiến lược gia người Argentina đang tỏ ra vượt xa Unai Emery hay Thomas Tuchel.
Đáng chú ý, chiến thắng hồi tháng Hai trên sân Barca không có Neymar. Pochettino bố trí Idrissa Gueye và Leandro Paredes lùi sâu ở hàng tiền vệ, với Marco Verratti hô mưa gọi gió trước mặt, và bộ ba tiền đạo gồm Moise Kean, Mauro Icardi và Kylian Mbappe, những người không chỉ uy hiếp khung thành mà còn ghim chặt những hậu vệ biên của đối phương ở phần sân nhà.
Liệu Pochettino có thể sử dụng Neymar theo cách tương tự? Tiền đạo người Brazil không hề là mẫu cầu thủ biếng nhác hay đơn điệu. Neymar luôn nỗ lực và khác với Messi, người luôn bị xem là vô trách nhiệm vì đôi chân già nua ảnh hưởng. Vấn đề của Neymar là anh quá xem trọng khát vọng chiến thắng của cá nhân, để rồi gánh nặng tự thân trở nên quá lớn.
Lỗ hổng của bóng đá là sự chú trọng quá lớn vào khoảnh khắc. Một cầu thủ ghi bàn thắng hoặc có pha xử lý thay đổi cục diện của một trận đấu sống còn lập tức được ca tụng hết lời. Nhưng đời cầu thủ, kể cả những ngôi sao chỉ có đôi ba khoảnh khắc người hùng như vậy.
Đơn cử David Beckham, với cú đá phạt hàng rao vào lưới Hy Lạp năm 2001, bàn thắng đưa ĐT Anh đến World Cup 2002. Nhưng suốt nhiều năm sau đó, tấm băng thủ quân Tam sư luôn là gánh nặng đối với tiền vệ chạy cánh điển trai này.
Trở lại với Neymar, mặc dù được đánh giá chơi tốt ở trận chung kết Champions League mùa trước và đã bùng nổ ở bán kết với RB Leipzig, nhưng có những thời điểm trong chiến thắng sít sao trước Atalanta, tiền đạo người Brazil lùi quá sâu để nhận bóng và làm rối loạn cấu trúc đội hình. Neymar quá ham bóng, càng trong môi trường áp lực anh lại càng ham bóng. Đó cũng là một vấn đề. Điều tương tự xảy ra những phút cuối trận chung kết.
Trong khi đó, màn trình diễn của Bayern Munich như lời khẳng định đanh thép cho tầm quan trọng của tính tập thể. Suy nghĩ trước trận là đội hình dâng cao pressing của Hùm xám có thể dễ bị tổn thương bởi tốc độ cực cao của Mbappe, nhưng với một hàng tiền vệ tinh gọn để tránh mất bóng ở giữa sân, vấn đề đã không còn là vấn đề. Liệu Neymar có thể thi đấu ở một đội bóng đề cao tính kỷ luật như vậy hay không là điều còn nhiều tranh cãi.
Nhiệm vụ của Pochettinjo là tìm ra điểm cân bằng. Bayern phòng ngự không quá chắc chắn trong mùa giải này và nếu không có Lewandowski, một trung phong hình mẫu cho kiểu dẫn lối pressing, sức mạnh của Hùm xám giảm sút đáng kể cả trong tấn công lẫn phòng ngự.
Đấy là cơ hội cho PSG. Làm thế nào Pochettino có thể triển khai Neymar, để dung hòa những xung lực cạnh tranh trong bóng đá đương đại, sẽ còn cả một chặng đường dài để vị chiến lược gia người Argentina đạt được mục tiêu, sau chiếc thẻ đỏ vừa qua của ngôi sao người Brazil.