Italia chưa bao giờ là một đối thủ dễ chơi với Tây Ban Nha. Bản thân HLV Luis Enrique cũng có nhiều trải nghiệm cá nhân không vui với đội bóng Thiên thanh. Ở World Cup 1994, trong vai trò một cầu thủ của của ĐT Tây Ban Nha, ông đã bị Tassotti của Italia đánh cho vỡ mũi. Mới nhất, chính Italia đã loại Tây Ban Nha ở bán kết EURO 2020 ở loạt đá luân lưu trên hành trình lên ngôi vô địch.
Nhưng với sự điềm đạm thường thấy, Luis Enrique nói rằng, ông không có cảm xúc nào khác nào sự háo hức được tranh tài với một đối thủ mạnh, nhất là ở vòng bán kết của một giải đấu mà ông muốn chiến thắng là Nations League. Ông cũng tiết lộ rằng, tất cả những gì mà ông làm là động viên các cầu thủ trung thành với những lựa chọn của mình, đồng thời sẵn sàng chấp nhận rủi ro khi cần thiết.
Về trận tái đấu với Italia ở bán kết
“Trước khi EURO diễn ra, chúng tôi đã biết là sẽ gặp Italia ở bán kết Nations League và tất cả đều rất mong chờ trận đấu này. Đây là giải đấu mà chúng tôi muốn vô địch, chỉ hơi lạ một chút là giờ đây, chúng tôi sẽ đối đầu với đội ĐKVĐ châu Âu ngay trên sân của họ.
Đây sẽ là một trận đấu rất thú vị. Tôi muốn xem các cầu thủ của mình có thể thể hiện như thế nào trước một đội bóng đang là nhà vô địch của châu lục, trên một sân bóng mà phần lớn khán giả sẽ là người Italia. Không thể có động lực nào mạnh hơn thế. Tôi rất chờ đợi trận đấu này. Không có gì phải nghi ngờ, Italia đang là một trong những đội bóng có lối chơi ấn tượng nhất, và tôi muốn xem hai đội sẽ đối phó với nhau như thế nào”.
Về triết lý huấn luyện
“Nếu phải chọn ra ba từ để định nghĩa phong cách mà chúng tôi đang hướng tới, tôi sẽ dùng các từ “tấn công”, “áp lực” và “tham vọng”. Quan trọng nhất là “tấn công”. Vì sao? Khi chúng tôi ngồi xuống để lựa chọn lực lượng, điều đầu tiên chúng tôi nghĩ tới là hàng công có gì. Tất nhiên là mỗi cầu thủ đều phải biết phòng ngự để tạo nên sự cân bằng, nhưng kiểu cầu thủ mà chúng tôi muốn có, dù là tiền vệ, trung vệ hay hậu vệ cánh, là kiểu cầu thủ tấn công. Tất cả đều phải sở hữu kỹ thuật tốt để có thể đưa bóng từ hàng thủ tới hàng tiền đạo theo cách mượt mà nhất.
Từ thứ hai là “áp lực”. Chúng tôi tấn công theo cách khá đặc thù: nếu có thể chiếm lĩnh được một số không gian nhất định trên sân, thì khi mất bóng chúng tôi phải gây áp lực với đối phương ngay. Đó là điều chúng tôi hướng tới.
Từ thứ ba là “tham vọng”. Nghe tôi nói ra từ này chắc anh nghĩ “đội nào mà chả nói thế”, đúng không? Không hẳn nhé! Khi nói “tham vọng” thì điều chúng tôi muốn nói tới là phải chơi bóng theo cùng một cách này trong tất cả các trận đấu, bất kỳ đối thủ là ai. Chúng tôi sẽ tấn công bất chấp tỷ số đang là như thế nào”.
Không bao giờ thỏa hiệp
“Tôi chưa bao giờ nghi ngờ về cách chơi mà mình muốn đội bóng nhà phải theo đuổi, vì tôi tin đó là cách tốt nhất để giành chiến thắng. Tôi không phải nói thế cho oai đâu. Tôi thực sự tin rằng, khi kiểm soát bóng nhiều hơn, chúng tôi sẽ tấn công phần sân của đối thủ tốt hơn và do đó tới gần chiến thắng hơn. Nhưng không phải lúc nào mọi chuyện cũng diễn ra như mong muốn, và tôi cũng biết là có nhiều cách khác để chiến thắng. Nhưng đây là phong cách mà tôi biết và tôi thích, nên đây là phong cách mà tôi sử dụng. Tôi sẵn sàng thay đổi để làm nó tốt hơn, nhưng ý tưởng cơ bản thì vẫn phải thế”.