PV: Này, sao anh ghi được nhiều bàn vậy (Torres ghi cả 2 bàn cho Tây Ban Nha trong trận đấu với Italia, nâng thành tích trong màu áo La Seleccion lên 12 bàn sau 21 trận - PV)?
Ferran Torres: Vì tôi luôn nhận sự hỗ trợ tối đa từ các đồng đội. Về phần mình, tôi thích được chơi gần khung thành, và luôn sẵn sàng làm bất kỳ điều gì tốt nhất cho đội bóng.
Đúng là anh rất có duyên với bàn thắng, nhưng đấy là thành tích lịch sử đấy...
Đúng rồi. Khi mới lên tuyển tất nhiên không bao giờ tôi nghĩ rằng mình có thể làm được những điều này. Nhưng có vẻ như tôi đang gặp may, cứ chạm bóng là thành bàn thắng. Tôi đùa thôi, sau tất cả thì quan trọng nhất vẫn là nỗ lực và kiên trì. Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực, tiếp tục kiên trì, và hi vọng sẽ có thêm nhiều bàn thắng nữa.
Ghi bàn là bản năng? Có thể hình dung trước các bàn thắng?
Tôi nghĩ chuyện bản năng là có. Chúng ta đã thấy có những cầu thủ dường như sinh ra để ghi bàn, đôi khi có cảm giác họ chẳng làm gì mà bàn thắng cũng tới.
Anh nói chuyện cứ như thể thành tích ghi 12 bàn sau 21 trận chẳng là gì ấy nhỉ? Anh không ngạc nhiên à?
Có lẽ trông bề ngoài thế thôi, chứ mỗi lần được đá cho đội tuyển, được đại diện cho đất nước, tôi đều sướng phát điên. Và đương nhiên là lúc ghi được bàn thắng lại càng như thế. Với tôi thì mỗi bàn thắng cho đội tuyển quốc gia cũng giống như một bữa tiệc vậy.
Có khác với khi ghi bàn cho CLB không?
Thực ra là không liên quan. Đá cho đội tuyển là anh đang đại diện cho đất nước, cho gia đình, cho những người mà anh yêu quý... Mỗi bàn thắng cho Tây Ban Nha với tôi là một niềm tự hào.
Ngay từ sau lần đầu được triệu tập anh đã trở thành một nhân tố không thể thay thế ở đội tuyển.
Tôi thực sự tin rằng tất cả là nhờ HLV, nhờ niềm tin mà ông ấy dành cho tôi mỗi ngày, ngay từ đầu. Tôi có cơ hội để đền đáp niềm tin ấy ở trên sân. HLV đang biến đội tuyển quốc gia thành một tập thể, một gia đình, điều mà chúng ta có thể nhìn thấy qua những màn trình diễn trên sân.
Có vẻ như Luis Enrique trong cuộc sống hàng ngày khác với Enrique mỗi khi xuất hiện trước công chúng ?
Chính xác. Với ông ấy, tôi chỉ có thể nói những lời biết ơn mà thôi. Tôi xem ông ấy như cha mình, thực sự thì ông ấy như một người cha với tất cả chúng tôi. Ngay từ đầu, ông ấy đã chào đón và trao cho tôi niềm tin tuyệt đối. Sau tất cả, đó chính là những gì mà mọi cầu thủ đều muốn.
Ông ấy chỉ như một HLV bình thường, hay ngoài ra còn tồn tại mối quan hệ như tình bạn? Ông ấy có hỏi han, trêu đùa các anh không...?
Ông ấy là cả hai. Đó là lý do ông ấy xuất sắc tới vậy. Anh có thể là một HLV tốt, nhưng khó mà thành công nếu anh không có được sự thân tình nhất định với các cầu thủ. Tôi tự tin khẳng định tất cả chúng tôi đều quý mến Enrique.
Đội tuyển hiện có rất nhiều người trẻ. Ông ấy có cách đối xử đặc biệt nào với các cầu thủ trẻ không?
Tất nhiên. Và ông ấy luôn cho chúng tôi thứ mà chúng tôi cần nhất là niềm tin. Những cầu thủ trẻ như tôi đâu có nhiều kinh nghiệm chơi những trận đấu như trận hôm thứ Tư vừa rồi (gặp Italia), nhưng chính ông ấy đã mang tới cho chúng tôi cảm giác yên tâm và sự tin tưởng. Điều đó rất quan trọng.
Anh nói là không có kinh nghiệm ở những trận đấu lớn, ấy thế nhưng đã ghi ba bàn vào lưới Đức, một bàn vào lưới Croatia ở EURO 2020, và vừa rồi là hai bàn vào lưới Italia...
Tôi rất thích chơi những trận lớn. Được có mặt trong những trận đấu đó đã là điều tuyệt vời. Còn chuyện ghi bàn thì tôi nghĩ là việc gì tới phải tới thôi. Chúng tôi không có những tiền đạo có thể ghi 40 bàn mỗi năm, nên nhiệm vụ ghi bàn được chia cho tất cả các cầu thủ. Nhưng để có nhiều người ghi bàn thì trước hết phải có nhiều người tấn công vòng cấm, và đó là thành quả của những nỗ lực từ ban huấn luyện.
Anh có cơ hội làm việc với cả Pep Guardiola lẫn Luis Enrique. Họ có giống nhau không?
Có đấy, cả hai đều muốn kiểm soát bóng bên phần sân của đối phương, gây áp lực liên tục, chuyền bóng thật nhiều... Tôi thật may mắn khi được làm việc với cả hai.
Với Luis Enrique anh luôn được ra sân rất nhiều. Nhưng với City thì anh ít được sử dụng hơn. Điều đó có khiến anh khó chịu không?
Ngược lại là đằng khác. Nó kích thích tôi, trở thành động lực để tôi tiếp tục nỗ lực hơn.
Enrique nói rằng ông ấy không đọc hay xem những gì người ta viết và nói về đội tuyển. Vậy những thông tin từ bên ngoài có bao giờ vào được tới phòng thay đồ không?
Trong đội có người thích đọc, người không thích. Nhưng có một điều chắc chắn là tất cả chúng tôi đã học được cách sống với những ồn ào xung quanh đội tuyển. Bản thân tôi thì dù người chê hay khen tôi cũng sẽ không để cho những ý kiến đó tác động tới mình. Tôi cố gắng giữ đôi chân trên mặt đất và tiếp tục nỗ lực.
Cám ơn anh về cuộc trao đổi.