Số tiền 100 triệu bảng ấy không chỉ đưa Grealish vượt qua Harry Maguire để trở thành cầu thủ người Anh đắt giá nhất, mà đồng thời cũng đưa anh vượt qua Paul Pogba, người được MU mua với giá 89 triệu bảng vào năm 2016, để trở thành cầu thủ đắt giá nhất xứ sương mù.
Vậy thì khi một mùa giải đang đi về cuối, chúng ta đánh giá gì về anh? Phải công bằng với nhau rằng, anh không quá tệ. Các màn trình diễn của Grealish khi ở trên sân cũng mang những thông số tương đối tốt, như tỷ lệ chuyền bóng chính xác đều trên 85%, và khả năng tạo nên các bàn thắng kỳ vọng ở Manchester City đều chấp nhận được.
Tuy nhiên, đó là các thông số bình thường đối với một cầu thủ tiền vệ tại đội bóng đã được lập trình của Pep Guardiola. Với chỉ vỏn vẹn 4 kiến tạo, 5 bàn thắng trên mọi đấu trường tính đến lúc này, thì Grealish thực sự là quá tệ với cái giá 100 triệu bảng đang gắn trên người.
Nên nhớ Pep mang anh về để giúp hàng tiền vệ vốn đã mạnh lại càng thêm mạnh, ông tham vọng rằng khi The Citizens có Grealish thì hàng tiền vệ ấy sẽ như “hổ mọc thêm cánh”, nhưng kết quả là so với Bernardo Silva thì Grealish cũng chẳng bằng được.
Cảm giác Grealish cũng như Maguire, đều sợ với cái giá chuyển nhượng mình mang trên người. Cả hai đều chơi tệ hơn sau khi được chuyển nhượng. Grealish chỉ may mắn là không trở thành “dê tế thần” như Maguire vì tất cả đều chỉ là các “bánh răng” trong bộ máy của Pep.
Về việc này, Alan Shearer từng có một nhận xét khá tinh tế: “Những gì mà Grealish làm đều an toàn và đơn giản, như thể cậu ta sợ mất bóng vậy và không dám mạo hiểm”. Ví dụ, Manchester City mang anh về để cùng nhau hiện thực hóa giấc mộng vô địch Champions League, nhưng cái anh cho họ chỉ là 2 lần bỏ lỡ những cơ hội ngon ăn để kết liễu Real Madrid ở trận bán kết lượt về.
Tóm lại, cho đến tận thời điểm này của mùa giải, người hâm mộ có cơ sở để tin rằng Manchester City bỏ ra cái giá cao ngất ngưởng ấy cho Grealish chỉ để làm chính trị nhiều hơn là chuyên môn. Thứ nhất là tỷ phú Sheikh Mansour muốn lấy lòng chính phủ Anh và liên đoàn bóng đá Anh bằng cách nâng tầm một cầu thủ quốc tịch Anh. Thứ hai là vì Grealish mang quốc tịch Anh nên Manchester City có thêm một suất đăng ký chất lượng trong đội hình, để đảm bảo các quy định về cầu thủ Anh mà FA đang xiết chặt để đảm bảo về đầu ra cho Tam sư.
Về mặt nào đi chăng nữa, đó đều là những luận điểm không vui với Grealish. Vì một cầu thủ chỉ được đem về để cho các mục đích bên lề, thì thời gian để anh khẳng định bản thân sẽ ep hẹp. Càng tồi tệ hơn cho Grealish khi Manchester City lẫn Pep Guardiola đều là dân “shopping không cần nhìn giá”.