“Ai cũng vui với một thắng lợi 5-0. Cũng thật tuyệt nếu có được chiến thắng 1-0 vào phút cuối cùng. Nhưng giành chiến thắng theo kiểu của chúng tôi, sau khi bị dẫn 0-3 trong hiệp một, thì đó thực sự là chiến tích giàu cảm xúc nhất lịch sử bóng đá, và không ai có thể quên”, HLV Rafa Benitez viết trên tờ The Athletic.
15 năm qua, cứ đến ngày 25/5, được các liverpudlian gọi là “Ngày Istanbul”, Benitez luôn nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng. Hoặc như thủ môn Jerzy Dudek, ở mọi nơi anh đi qua mọi người đều túm lại hỏi “anh có phải Dudek không?”, sau đó nói về đêm chung kết ở sân Ataturk, hay sự kiện được mô tả là “Phép màu Istanbul”.
Những gì diễn ra hôm ấy thực sự như một phép màu. Kế hoạch khống chế Milan bằng lối chơi pressing rồi tìm kiếm cơ hội phản công dựa trên tốc độ của Milan Baros mà Benitez triển khai đã phá sản ngay phút đầu tiên bởi bàn thắng của Paolo Maldini. Tuy nhiên, như HLV người Tây Ban Nha bộc bạch, không thể ném đi sách lược đã dày công xây dựng cả tuần sau chỉ 1 phút. Vì vậy Liverpool tiếp tục bám theo kế hoạch. Rồi bàn thua thứ 2, thứ 3 tới.
Mọi thứ có vẻ như đã kết thúc. Những gì mà người hâm mộ The Kop còn nhớ khi bắt đầu bước vào hiệp 2 là hình ảnh kiêu ngạo của các cầu thủ Milan. Maldini cùng đồng đội đi ngang qua chiếc cúp, chạm vào như thể nó chắc chắn sẽ là của họ.Tất cả không biết câu chuyện kỳ diệu đang chờ đợi phía trước.
“Đột nhiên Liverpool trông như những người khác. Điều chỉnh quan trọng của Benitez là chơi với 3 hậu vệ và đưa Dietmar Hamann vào sân, cho phép Steven Gerrard di chuyển tự do trên tuyến đầu”, Mark Lawrenson, cựu hậu vệ Liverpool và nay làm công việc bình luận cho BBC nói, “Thật khó tin, đội quân của Rafa ghi 3 bàn chóng vánh, chỉ sau 6 phút”.
Tuy nhiên, ngay cả khi tỷ số là 3-3 hay trước loạt đá luân lưu, chính Lawrenson cũng không tin đội bóng cũ của ông sẽ giành chiến thắng. “Mọi người đều thừa nhận những con người ở Istanbul không phải đội ngũ mạnh nhất mà Liverpool từng sở hữu, và Dudek cũng không phải rất xuất sắc”, Lawrenson nhớ lại.
Nhưng đó là đêm của Liverpool, và của Dudek. “Mỗi khi đối thủ bước lên, tôi tiến lại đưa quả bóng, nhìn vào mắt họ rồi hỏi có sút giống mọi khi không”, thủ môn người Ba Lan kể lại. Đòn tâm lý này khá hữu hiệu, cộng thêm động tác lắc lư lấy cảm hứng từ Grobbelaar tại Rome 1984, anh đã khiến Milan sút hỏng 2 lượt đầu.
Lượt cuối, Dudek đối mặt Andriy Shevchenko. “Cậu ấy biết sút về góc phải sẽ bị tôi bắt bài, vậy nên sút vào chính giữa. Không may cho Sheva, tôi đã có mặt ở đó”, thủ môn người Ba Lan nói, “Thoạt đầu tôi nghĩ mọi chuyện chưa kết thúc. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy các đồng đội chạy ào về phía mình, tôi khẽ thốt lên, Chúa ơi! 15 năm rồi mà tôi cảm giác như mới đây thôi”.
Mặc dù vậy, có một số người không cảm nhận được sự ngọt ngào của chiến thắng. Stephen Warnock là một trường hợp. Hậu vệ người Anh đã ngất ngây khi có tên trong danh sách đăng ký. Nhưng sau đó rớt xuống vực thẳm sau thông báo, có một chút nhầm lẫn. Warnock đã theo dõi trận đấu trên khán đài. Và cay đắng hơn, tiếp tục bị loại khỏi chuyến bay ưu tiên trở về Anh trước, vốn dành cho cầu thủ thi đấu và gia đình của họ.
Đáp xuống sân bay John Lennon, Warnock và những người không được đăng ký khác nhận được tin cuộc diễu hành xe bus đã bắt đầu. Nhiều năm sau, mỗi khi đến “Ngày Istanbul”, trong khi toàn thể Liverpool bước vào lễ kỷ niệm, trái tim Warnock lại nhói đau.
Cơn ác mộng của Milan Cho đến tận bây giờ, thủ môn Dida vẫn không hiểu tại sao Milan thất bại đêm hôm ấy. “Chúng tôi xem lại trận đấu đó cả trăm lần nhưng không thể tìm ra câu trả lời cho kết quả”, Dida nói, “Milan đã có hiệp một hoàn hảo và sự tập trung của toàn đội luôn rất cao dưới sự nhắc nhở phải tiếp tục nỗ lực của HLV”. |
XEM THÊM
Dean Henderson, từ nỗi thất vọng tới người xuất sắc nhất