Mối hận thù có tính chất truyền kỳ giữa Arsenal và Tottenham thì đã viết không chỉ một bài báo, cho nên chẳng cần phải nhắc lại làm gì. Bởi vì “biết rồi, khổ lắm, nói mãi”, tôi biết các ông là hai hàng xóm ghét nhau như chó với mèo rồi. Nhưng thú thực, Arsenal lúc này còn gì để níu giữ cái chức vô địch ngoài việc phải hy vọng vào Tottenham đây? Giằng xé trong những cảm xúc yêu ghét, của hy vọng và buông bỏ, đó là những gì mà Arsenal đang phải trải qua. Và trêu đùa với thứ cảm xúc đó của fan Pháo thủ, là những gì Tottenham đang tận hưởng.
Tottenham đã có một pha xuống dốc nhanh đến không tưởng. Đầu mùa giải, vị HLV vô danh với cái tên khó đọc, vị HLV người Úc đầu tiên trong lịch sử Ngoại hạng Anh, ông Ange Postecoglou đã đưa Tottenham bay cao. Nhưng Tottenham vẫn cứ là Tottenham, xem trắng tay như một thói quen và lao dốc như một điều được định sẵn. Mặc dầu lối chơi của họ vẫn có gì đó khiến người ta phải thích, và các ngôi sao của họ vẫn tạo nên những trận cầu để đời. Đêm nay, Tottenham cũng cần phải thêm một lần để đời nữa. Nhưng muốn làm được vậy, họ phải buông bỏ hận thù với Arsenal.
Ngày nhỏ, người viết từng rất chê bai Trương Vô Kỵ trong tác phẩm “Ỷ thiên đồ long ký” của nhà văn Kim Dung. Lý do đến từ việc anh đã tha thứ cho những kẻ hại chết cha mẹ mình ở trên Đỉnh Quang Minh trong cuộc chiến với “Lục đại môn phái”. Tại sao mối thù giết cha, giết mẹ, săn lùng nghĩa phụ lại có thể buông tay một cách dễ dàng như vậy? Sau này lớn lên mới hiểu được cái cao thượng của Trương Vô Kỵ, cũng là tầm vóc sâu xa của nhà văn Kim Dung.
Nếu ngày đó trên Quang Minh Đỉnh mà một chiêu giết được “Lục đại môn phái”, thế thì cái gì đợi Vô Kỵ tiếp theo? Đó có phải vẫn luôn là cảnh truy sát nhau, đầu độc nhau, hại chết nhau trên đỉnh Quang Minh. Đó có phải là cảnh lớp này đến lớp kia tàn hại nhau trong mưu hèn kế bẩn lẫn trong quân tử lỗi lạc chăng? Chỉ bằng một động tác hạ tay của Vô Kỵ đã hóa giải toàn bộ mâu thuẫn, thù hận. Đỉnh cao của con người hóa ra luôn là sự tha thứ.
Giả sử đêm nay, Tottenham tạo nên trận chiến oanh liệt trước Manchester City và gián tiếp giúp Arsenal vô địch sau 2 thập kỷ. Có lẽ Derby Bắc London sẽ rẽ sang một trang mới, vui vẻ hơn, và hòa nhã hơn, đoàn kết hơn và thành công hơn. Phải, ở London có 17 câu lạc bộ chuyên nghiệp. Nhưng cộng lại tất cả thì danh hiệu không bằng nổi thành Manchester.
Chỉ sợ, Tottenham muốn mà sức lực lại chẳng được như Trương Vô Kỵ thôi. Vì tha thứ là đặc quyền của kẻ mạnh mà.