Vào ngày 25/4/2004, Arsenal đã đăng quang chức vô địch Premier League ngay tại sân White Hart Lane. Tottenham đã cố gắng phá hỏng bữa tiệc của đối thủ cùng thành phố khi Robbie Keane ghi bàn gỡ hòa 2-2 ở những phút bù giờ. Tuy nhiên, như thế vẫn là chưa đủ để ngăn Pháo thủ lên ngôi vô địch.
Hãy cùng nhìn lại những diễn biến khó quên của trận đấu lịch sử đó qua lời kể của cựu trung vệ Martin Keown, trước khi Pháo thủ có một chuyến làm khách khó khăn khác tới sân của Spurs vào cuối tuần này.
ĐI XE BUÝT
13h30: Chúng tôi lên xe buýt của đội, lướt qua những con phố ở phía Bắc London. Kể từ khi Sol Campbell từ Tottenham đến Arsenal vào năm 2001, sự tiếp đón nồng nhiệt từ các CĐV Spurs ngày càng trở nên quyết liệt hơn. Chúng tôi đã quen với việc xe buýt của mình bị họ ném các đồ vật vào – đá, lon, gạch,.... Và chẳng ai cảm thấy sợ hãi. Tất cả sự hung hăng của CĐV Tottenham chỉ càng làm tăng thêm ngọn lửa chiến đấu của chúng tôi. Chúng tôi đến White Hart Lane lúc 2 giờ chiều và xuống xe buýt. Còn hai tiếng nữa là trận đấu bắt đầu nhưng chúng tôi rất nóng lòng được ra sân.
CHUẨN BỊ
15h45: Chúng tôi đang ở trong phòng thay đồ, chuẩn bị chơi trận đấu quan trọng nhất trong mùa giải và một quan chức an ninh đang nói chuyện với toàn đội. Anh ấy bảo chúng tôi không nên ăn mừng vì điều đó có thể kích động khán giả đội chủ nhà. Nếu anh ấy bảo chúng tôi đừng đi quá đà thì cũng công bằng thôi. Nhưng từ ngữ chính xác là: “Đừng ăn mừng”. Thật là một chỉ dẫn kỳ lạ khi đưa ra cho một đội chỉ còn một trận đấu nữa là có thể lên ngôi vô địch. Thật nực cười. Tất nhiên là chúng tôi gật đầu đồng ý. Nhưng đó không phải là mệnh lệnh mà chúng tôi luôn ghi nhớ trong đầu.
15h50: Buổi nói chuyện của HLV Arsene Wenger. Đó là cuộc nói chuyện nhóm thông thường của huấn luyện viên. Nó tràn đầy năng lượng khi Wenger yêu cầu chúng tôi chơi thứ bóng đá của mình. Nó không quá sâu vì chúng tôi đã làm việc chi tiết suốt cả tuần. Trận đấu này diễn ra vào chiều Chủ nhật và Wenger đã công bố đội hình xuất phát vào sáng thứ Sáu. Chuông reo và đã đến lúc đi vào đường hầm.
16h: Đường hầm ở White Hart Lane không phải là đường hầm lớn nhất. Đó là một hành lang chật chội với hai màu xanh và trắng. Trọng tài Mark Halsey đang nói chuyện với Thierry Henry trong đường hầm, nói với anh ấy những gì được mong đợi ở các cầu thủ Arsenal, bao gồm cả mệnh lệnh tương tự từ quan chức an ninh về việc ăn mừng. Henry cũng gật đầu với nụ cười toe toét gần như mỉa mai.
BƯỚC VÀO TRẬN ĐẤU
16h05: Xuất phát. Cổ động viên Tottenham đang khát máu. Họ ghét chúng tôi và họ đang cho chúng tôi biết điều đó. Thế hệ cổ động viên Spurs lớn tuổi sẽ vẫn nhớ ngày 3/5/1971, khi Arsenal vô địch giải đấu tại White Hart Lane. Không gì có thể làm hài lòng Tottenham hơn là ngăn chặn lịch sử lặp lại. Nhưng bầu không khí thù địch chỉ đang tạo bối cảnh hoàn hảo để đội bóng Arsenal này giành thêm một chức vô địch nữa ở sân của họ.
16h08: Henry nhận bóng trong vòng cấm Arsenal và lao về phía trước, thoát khỏi sự đeo bám của các cầu thủ Tottenham. Anh chuyền bóng ra phía sau hàng phòng ngự Tottenham cho Bergkamp, người thực hiện đường chuyền thần kỳ cho Patrick Vieira băng vào ghi bàn. Arsenal đã vượt lên dẫn trước trong 11,2 giây. Tỷ số là 1-0 và chúng tôi có ăn mừng không? Tất nhiên là có.
16h40: Một bàn thắng tuyệt vời khác của đội. Bergkamp dẫn bóng ở phía sau, Vieira nhận lại và chuyền cho Robert Pires dứt điểm nâng tỷ số lên 2-0. Một lần nữa, chúng tôi lại ăn mừng. Các cổ động viên Arsenal ở sân khách với những chiếc cúp bơm hơi đang tổ chức một bữa tiệc trên khán đài.
17h22: Jamie Redknapp ghi bàn ở phút 62 với cú sút ở cự ly hơn 20 mét. Tý số đang là 2-1 và trận đấu vẫn tiếp tục theo ý của Spurs.
17h56: Tôi đang khởi động bên ngoài đường biên. Những con số đã được trao cho trọng tài thứ tư để thực hiện việc thay người. Rồi bất ngờ có một quả phạt đền. Jens Lehmann bị cho là đã phạm lỗi với Keane. Nếu Keane đá trượt, tôi sẽ vào sân. Nếu anh ta ghi bàn thì tôi sẽ không được vào. Keane ghi bàn và Wenger bảo tôi ngồi xuống! Tỷ số là 2-2 và màn ăn mừng của Tottenham thật điên rồ. Mauricio Taricco của Spurs nhảy lên vì sung sướng và bị thương trong quá trình đó. Còn Henry vẫn giữ vẻ mặt như muốn nói: “Nếu các người định ăn mừng một trận hòa, hãy xem tôi ăn mừng việc trở thành nhà vô địch”.
17h58: Hết giờ: 2-2. Arsenal lại vô địch tại White Hart Lane.
LỄ ĂN MỪNG
18h: Bất chấp những cảnh báo trước đó, chúng tôi vẫn ăn mừng sau trận đấu. Chúng tôi không làm bất cứ điều gì thiếu tôn trọng đối với các CĐV của đội chủ nhà. Lễ ăn mừng của chúng tôi được giới hạn ở phía các CĐV của mình. Henry đã cởi áo ra và đang đung đưa nó. Ăn mừng xong chúng tôi tiến vào bên trong. Phòng thay đồ sân khách của White Hart Lane không phải là phòng lớn nhất nhưng họ có thể nhét chúng tôi vào tủ đựng chổi và chúng tôi vẫn sẽ tổ chức một bữa tiệc.
Mặc dù trận đấu đã kết thúc nhưng căng thẳng chưa dừng lại. Một CĐV Tottenham đã tặng chúng tôi một món quà chia tay. Khi chúng tôi lên xe buýt của đội mình rời đi, một viên gạch đã rơi trúng ngay nơi Bergkamp đang ngồi. Dù cửa sổ bị nứt, chúng tôi lái xe trở lại sân tập của Arsenal với nụ cười trên môi và một chiếc cúp khác trong tủ.