Tài năng săn bàn của Henry như một thùng thuốc súng, như chính biểu tượng của hai chữ “Pháo thủ” mà Arsenal tự hào mang trên người. Nhưng kể từ ngày Henry ra đi, Pháo thủ đã không còn một tiền đạo nào “nổ súng” được như Henry nữa. Họ có Van Persie đấy, nhưng anh rời đi nhanh quá và chỉ để lại những ký ức không đẹp với fan Pháo thủ.
Còn Chelsea? Điều gì tạo nên cốt lõi của đội bóng lừng danh nhưng chỉ bắt đầu nổi lên từ những năm đầu thế kỷ 21? Đấy chính là chất đàn ông chiến binh. Không ai quên được những khuôn mặt của Lampard, Terry, Cech, Drogba, Essien, Ballack... không ai quên được cảnh Ballack gào thét chạy sau lưng trọng tài Tom Henning Ovrebo ở trận bán kết lượt về Champions League 2008/09 giữa Chelsea và Barca.
Cũng chẳng ai thôi nhớ cách những con người đầy rẫy chấn thương và tan nát vì thẻ phạt ấy đi đến chức vô địch Champions League 2011/12. Nhưng để ý kể từ ngày “bộ tứ” Lampard, Terry, Cech, Drogba thay nhau rời Stamford Bridge, cái chất chiến binh cốt lõi ấy của Chelsea phai nhạt dần.
Ngày Lampard trở về, ông mang theo tinh thần chiến binh để truyền vào trong các học trò của ông. Tuy nhiên, vị trí của Lampard giờ đã mang áo vest ngoài đường biên, chứ còn nói về một cầu thủ của tính cách đàn ông ấy trên sân cỏ thì không tìm thấy ở “Sư tử xanh London” nữa. Chelsea đang thiếu người thủ lĩnh kiểu mẫu ấy, như chính Arsenal thiếu một khẩu thần công bách phát bách trúng trên hàng tiền đạo. Không phải Aubameyang hay Lacazette tệ, họ vẫn săn bàn tốt đấy.
Nhưng họ không như Henry, người xứng đáng một tấm vé vào sân của Arsenal, người có thể không ghi bàn, vẫn khiến cả hàng hậu vệ đối thủ đứng ngồi không yên. Nhìn qua các CLB khác, cái tính biểu tượng là điều gì đó rất quan trọng. Như ở Inter, người được các Interista yêu mến nhất chưa chắc là “Người ngoài hành tinh” Ronaldo, Vieri, Millito hay Zanetti. Chính Recoba mới là người mà các CĐV yêu mến nhất lịch sử.
Vì anh tài năng, hào hoa, mà đau khổ dang dở, giống như chính Inter của 17 năm tủi nhục. Cũng không phải Raul Gonzalez, không phải Zidane, không phải Cristiano Ronaldo, không phải Di Stefano hay một ai khác trong một thế kỷ vĩ đại của Real Madrid. Chính “thiên nga trắng” Fernando Redondo mới là người mà những CĐV Real yêu thương nhất. Bởi anh tài hoa, đẹp trai với cốt cách nghệ sĩ đầy khinh bạc, với phong cách chơi bóng lịch thiệp không thể lẫn được. Anh đẹp quý tộc như chính Real Madrid hoàng gia.
Chelsea gặp Arsenal hôm nay đang mất đi biểu tượng cốt lõi hình thành phong cách của họ, đấy là chân dung một con người mang cả linh hồn đội bóng trong mỗi bước chạy.