Vào năm 1993, Blackburn Rovers thậm chí không đảm bảo được các tiêu chuẩn của BTC Premier League. Họ không có nổi sân tập và các buổi sáng, cầu thủ sẽ thay đồ ở sân vận động sau đó lái xe đến tập luyện tại công viên thị trấn. Khi ấy, Henning Berg, hậu vệ mới được mua về, tuy quen với điều kiện cơ sở vật chất nghèo nàn ở quê nhà Na Uy, nhưng vẫn sốc nặng trước tình trạng thiếu thốn đủ điều của Blackburn.
Cũng cần phải thông cảm bởi đó là mùa đầu tiên Blackburn chơi ở Premier League. Chỉ trước đó 2 năm, họ còn chơi ở giải hạng Nhì và suýt rớt xuống hạng Ba. May thay, Jack Walker đã xuất hiện và một tay thay đổi mọi thứ.
Không như Roman Abramovich và Sheikh Mansour, những ông chủ sau này tại Premier League vốn coi CLB là món đồ trang sức hay đơn giản là hạng mục đầu tư, Walker đến với Blackburn bằng tình yêu thực sự. Sinh ra ở Blackburn, ông luôn bực bội vì đội bóng quê hương không thể đạt tới tầm vóc mà nó có thể.
Vì vậy suốt thời tuỏi trẻ, Walker đã lao vào kiếm tiền. Trở thành trùm ngành thép, ông bán công ty British Steel để thu về số tiền khổng lồ 360 triệu bảng, sau đó dồn sức đầu tư cho Blackburn. Tiếp quản đội bóng vào năm 1991, mục tiêu của Walker là đưa Blackburn thành thế lực lớn nhất xứ sương mù, đồng thời khiến tất cả thấy M.U chỉ là “đội bóng rẻ tiền” như lời ông từng tuyên bố.
Bước đi đầu tiên của Walker là nhấc Blackburn lên Premier League. Khi đã thành công, ông bỏ ra 20 triệu bảng để cải tạo, nâng cấp sân Ewood Park. Song song với cải thiện cơ sở vật chất, triệu phú ngành thép này không tiếc tiền túi để nâng cấp đội hình, biến đội ngũ rệu rã ở hạng Nhì thành tập thể mạnh mẽ ở Premier League.
Điều kinh ngạc nhất là Walker đã thuyết phục được Kenny Dalglish, người tuyên bố nghỉ hưu sau khi rời Liverpool, trở lại băng ghế huấn luyện. HLV người Scotland được toàn quyền mua bất cứ cầu thủ nào ông thích để phục vụ triết lý của mình.
Trong 3 năm đầu quản lý Blackburn, Walker đã bỏ ra 25 triệu bảng. Năm 1992, Alan Shearer được mang về với mức giá kỷ lục thời đó là 3,6 triệu bảng. Năm 1994, Walker lại thiết lập kỷ lục mới khi chi 5 triệu bảng để sở hữu Chris Sutton, tạo nên cặp tiền đạo khủng bố mọi hàng thủ xứ sương mù.
Tiền cũng giúp Blackburn có được những tài năng xuất sắc, như Berg, Colin Hendry, Graeme Le Saux cùng Jason Wilcox, Tim Sherwood và Stuart Ripley. Với tài năng và kinh nghiệm, Dalglish sớm tổ chức tất cả thành một tập thể gắn bó chơi thứ bóng đá vũ bão, trực diện và có tổ chức.
Walker những ngày đó luôn theo sát đội bóng. Ông thường đến và trò chuyện với các cầu thủ trước mỗi trận đấu như “một người ông”. Đôi khi hứng lên, Walker sẵn sàng mời cả đội tới tiệc tùng ở nhà của ông ở Jersey. Bên cạnh Walker, Shearer cùng đồng đội có niềm tin mạnh mẽ về việc họ sẽ trở thành nhà vô địch.
Sau vị trí thứ 4 ở Premier League mùa 1992/03, thứ 2 mùa 1993/94, Blackburn đăng quang mùa 1994/95 với 89 điểm, nhiều hơn 1 so với M.U, và tạo nên câu chuyện lãng mạn nhất lịch sử bóng đá Anh. Đáng tiếc, sau những phút huy hoàng này là sự sụp đổ. Thiếu một chiến lược dài hơi trong khi chi nhiều hơn thu khiến Blackburn dần tụt hậu so với M.U, Arsenal và những đội khác.
Nhưng giờ đây nhìn lại, người hâm mộ Blackburn vẫn dành sự kính trọng tuyệt đối cho Walker, người đã mất năm 2000. Và mùa giải cổ tích 1994/95 sẽ không bao giờ bị lãng quên.
Walker từ chối mua Zidane vì đã có Sherwood Walker, người bán giấc mơ |
XEM THÊM
Ngoại hạng Anh chính thức hoãn vô thời hạn vì đại dịch Covid-19