Đầu mùa bóng 1996/97, HLV Roy Hodgson của Inter nhận được một cuộc gọi từ nước Anh. Ông trả lời vài câu ngắn gọn rồi cúp máy. David Pleat, HLV của Sheffield Wednesday, đã phải cầu viện Hodgson khi muốn tìm mua một cầu thủ tài năng chơi ở vị trí số 10. Sau khi được Hodgson hướng dẫn, Pleat vi hành một chuyến đến Italia xem giò của một chàng trai 24 tuổi. Vụ chuyển nhượng với giá 3 triệu bảng, kỉ lục trong lịch sử Sheffield Wednesday, được hoàn tất với Benito Carbone.
Mùa đầu tiên, Carbone ghi được 6 bàn, không phải là tồi, nhưng vì tính cách nhút nhát, ông không hòa nhập được với đội bóng. Sang đến mùa tiếp theo, Pleat đặt mục tiêu “tìm bạn” cho Carbone, và lại nhìn sang một chàng trai Ý khác, lúc đó đá cho Celtic. Paolo Di Canio được chiêu mộ với một cái giá kỷ lục khác: 4,2 triệu bảng. Và cuộc cách mạng bắt đầu.
Cựu tiền đạo Andy Booth nhớ lại: “Không thể tách rời họ ra. Họ thường đến sân tập cùng nhau trên chiếc Porche của Carbone. Di Canio đã giúp Benny hòa nhập tốt hơn. Vào Giáng sinh, họ đến thăm nhà của mọi người và tham gia các hoạt động chung. Paolo lanh lợi hơn nhưng Benny cũng rất biết cách pha trò”.
Nhưng điều ấn tượng nhất với Booth là sự chuyên nghiệp của hai gã người Ý. “Hôm nào cũng vậy, họ đến sân sớm nhất để tập sút phạt. Trước khi ra về, họ nán lại tập gym, đi tắm rồi cùng nhau ăn tối. Giờ nhìn lại, chúng tôi thấy xấu hổ thật sự vì không bao giờ chăm chỉ được như vậy”.
Ý thức chuyên nghiệp của cầu thủ Ngoại hạng Anh khi đó chưa cao như bây giờ. Các buổi tập chỉ diễn ra trong vài giờ ngắn ngủi, tập qua loa, và buổi tối họ thường nhậu nhẹt. Di Canio và Carbone từ chối tham gia mọi bữa tiệc tới bến. Di Canio có HLV thể lực riêng, một điều rất lạ lẫm vào thời điểm đó, và ông thường tập chạy để duy trì sức bền. Ông luôn là người có phom người chuẩn nhất, thể lực dẻo dai nhất đội. Carbone với mái tóc dài nghệ sĩ, thì lại thích trau dồi thêm đôi chân khéo léo của mình.
Đồng đội cũ Steve Nicol nói: “Chúng tôi như một đội bóng của quán rượu cho đến khi họ đến và áp đặt một tiêu chuẩn mới. Họ có lẽ không vui nếu phần còn lại không nỗ lực. Paolo đến, nói rằng muốn giảm thêm khoảng 4 cân nữa, mà lúc đó tôi đã thấy thân hình anh ta rất gọn rồi. Trong các buổi tập, họ chạy khắp sân bật ban cho nhau khiến ai cũng thấy có động lực hơn. Tất cả chúng tôi đều muốn thi đấu vì họ”.
Di Canio ghi 12 bàn ở Premier League năm đó, trong khi Carbone cũng có 9 bàn. Booth là người chơi cao nhất trên hàng công, với Di Canio và Carbone hỗ trợ bên dưới. Booth ghi được 7 bàn. Nhưng đội chỉ chơi tốt hơn từ tháng 11/1997, thời điểm Ron Atkinson tiếp quản chiếc ghế của David Pleat bị sa thải. Sheffield Wednesday xếp chung cuộc thứ 16/20 đội Premier League năm đó, hơn khu vực xuống hạng 2 bậc. Sẽ là thảm họa nếu không có người Ý ở đây.
Khoảng thời gian Di Canio và Carbone cống hiến cho Sheffield Wednesday chỉ kéo dài đến 1999, năm mà Di Canio gia nhập West Ham còn Carbone đến Aston Villa. Sự tan rã phần nhiều đến tự sự nóng nảy của Di Canio, mà cú đẩy ngã trọng tài năm 1998 là giới hạn. Atkinson ra đi ngay cuối mùa 1997/98, sau này thú nhận: “Quản lý Di Canio giống như cố bịt kín một ngọn núi lửa”.
Vẫn là huyền thoại ở Sheffield Wednesday 32 - Trong 2 mùa giải đá cùng nhau, Di Canio và Carbone ghi tổng cộng 32 bàn tại Premier League. Di Canio ghi 15 bàn còn Carbone có 17 lần lập công. |
XEM THÊM
Zidane là bản sao của Allegri, Juventus nên tránh xa