Đó là trận đấu diễn ra ngày đầu năm mới 2011, giữa chủ nhà West Brom với Man United. Wayne Rooney mở tỉ số từ phút thứ 3 trước khi James Morrison tái lập thế cân bằng sau đó 11 phút. Neville có pha phạm lỗi rõ mồn một với Graham Dorrans nhưng trọng tài Chris Foy phủ nhận. Trong giờ giải lao, người cựu đội trưởng giam mình trong toilet.
“Lần đầu tiên sau 18 năm với 602 trận cho đội một, tôi không thể chờ đợi nổi đến khi trận đấu này kết thúc”.
“Tôi muốn về nhà. Tôi muốn biến mất. Trong phòng vệ sinh, tâm trí tôi đã lưu lạc phương nào rồi. Tôi vừa có một hiệp một thật tồi tệ quá mức chấp nhận nhưng cổ động viên vẫn hát vang tên tôi”.
“’Gary Neville is a Red, is a Red…’. Lần đầu tiên tôi nghe mà thấy nhục nhã thay cho bản thân. Làm ơn, đừng hát nữa. Tôi không còn xứng đáng”.
“Làm ơn hãy cho tôi ra ngoài trước khi gây tai họa không thể cứu vãn”.
Đó không phải lần đầu tiên trong mùa giải 2010/11, Neville gặp may với những trọng tài tay mơ. Hồi tháng Mười, trong chuyến làm khách trước Stoke City, anh cũng phạm lỗi thô bạo nhưng được tổ trọng tài của Andre Marriner bỏ qua. Ở Britannia, nếu lỗi của Neville bị xử phạt chính xác, Man United chỉ thiếu người trong vài phút cuối. Còn ở The Hawthorns, đội khách sẽ đá với 10 người kể từ phút 30 và tỉ số đang là 1-1.
“Nếu công lý được thực thi, trọng tài rút thẻ đỏ, sự nghiệp của tôi đã kết thúc ngay tại chỗ, trong sự tủi nhục, cô đơn khi bước vào phòng thay đồ”.
“Tôi đã đi vào đó trong tâm thế đón nhận một cơn tam bành từ HLV, nhưng có như vậy thì cũng đáng thôi. Rio Ferdinand, có lẽ cảm nhận vấn đề nơi tôi, đã chạy đến tự nhận trách nhiệm một về tình huống West Brom tấn công”.
“Cậu ấy làm vậy cũng tốt thôi vì tôi không còn bụng dạ nào để tranh luận với ông thầy”.
“Tất cả những gì tôi muốn là kết thúc hiệp hai và quay về nhà ngay lập tức”.
Có điều sau khi trở ra từ toilet, anh cảm thấy thoải mái trở lại. Neville quyết định hôm nay sẽ là ngày kết thúc mọi thứ. Hiệp hai của trận đấu sẽ là lần cuối cùng khán giả còn thấy anh trong một trận đấu chính thức. Tâm trí Neville trở lại công việc quen thuộc nhưng cũng như hiệp một, đôi chân anh van nài được nghỉ ngơi. HLV Ferguson cho tất cả toại nguyện khi thay Fabio vào ở phút 71. Chỉ 4 phút sau, Javier ‘Chicharito’ Hernandez ấn định chiến thắng 2-1 cho đội khách.
Sau trận, Neville ngay lập tức đến nói với HLV Ferguson về quyết định dừng lại.
“Đây không phải là cách tôi muốn kết thúc mọi thứ, nhưng đây chắc chắn là trận đấu cuối cùng”.
Ferguson chấp thuận lựa chọn của cậu học trò nhưng ông thuyết phục anh khoan tuyên bố điều này với công chúng. Đoạn sau mùa giải lại là một nỗi đau khác với Neville. Anh xuất hiện trong các buổi tập nhưng biết chắc rằng sẽ không phải ra sân. Một ‘cameo’, khách mời, trên sân tập.
“Tôi cảm thấy xấu hổ trong mỗi ngày đến sân tập. Thử nghĩ xem giữa những cầu thủ ưu tú nhất của đội bóng là chình ình một gã vô dụng”.
Những ngày cuối cùng đầy cảm xúc của Neville tóm gọn di sản anh để lại sân Old Trafford. Neville không phải viên ngọc lấp lánh trong kỷ nguyên Ferguson. Anh chỉ là người đầy tớ tận tụy, với khả năng bóng đá ở mức trung bình nhưng bù lại có nguồn năng lượng vô song để chiến đấu vì máu áo đỏ.
Trong suốt sự nghiệp của mình, Neville bắt cặp với những tiền vệ phải lừng danh như Andrei Kanchelkis, David Beckham, Cristiano Ronaldo và Antonio Valencia. Trong số này, Beckham là thi đấu cùng anh nhiều nhất, 378 trận.
Beckham là kiểu dễ bị ghét và dễ bị coi thường nhất trong thế giới bóng đá. Ngoại hình của anh quá đẹp, với giọng mũi Essex và cái hàm của ngôi sao Hollywood, không phù hợp với bóng đá. Và nhìn xem cách anh thi đấu. Anh nhận quả bóng đầy nâng niu, rồi ngã người (một góc giữ nguyên trong cả sự nghiệp) chuyển phát nó đến những vị trí không tưởng bằng sự chính xác của kính hiển vi.
Và nếu như Neville khiến Ferguson bùi ngùi chia tay thì Beckham rời Old Trafford trong cái lắc đầu của ông thầy.
Sau trận đấu tệ hại của Man United trước Arsenal ở FA Cup, Ferguson nổi điên trong phòng thay đồ và vụ án chiếc giày bay làm rách một bên mí của Beckham. Cậu học trò cũng không vừa, định lao vào ăn thua đủ, rất may là các đồng đội đã kịp ngăn cản.
“Tôi nhảy xổ về phía ông thầy. Tôi không biết liệu trong đời mình đã từng có lần nào nổi điên như vậy chưa”, Beckham viết trong cuốn tự truyện My Side.
Chúng ta đều nhớ sau đó bức ảnh Beckham với một bên mí bị thương, che lại bằng băng cá nhân đã trở thành chủ đề cho báo chí Anh khai thác suốt một thời gian. Đó là khởi đầu cho kết thúc của số 7 ở Old Trafford. Một cơn điên, mà chính xác là hai cơn điên đã khiến quan hệ thầy trò giữa hai người suýt đổ vỡ. Neville, với tư cách người đã can Beckham lại trong phòng thay đồ, nhìn thấy sớm muộn gì cậu bạn thân cũng phải ra đi. Và khi ngày đó xảy ra, Neville coi đó là sự giải thoát.
“Rõ ràng là tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Mối quan hệ giữa cậu ấy và CLB sẽ không bao giờ xấu đi nữa. Becks đã cống hiến rất nhiều cho CLB và CLB cũng đã cho cậu ta rất nhiều thứ”.
Trong vụ án ‘chiếc giày bay’, nguyên nhân sâu xa không chỉ đến từ màn thể hiện tệ hại trong trận Arsenal mà còn đến từ mối lương duyên với Victoria Adams. Nàng là thành viên trong nhóm nhạc nữ đình đám nhất thời bấy giờ. Trong một sự kiện từ thiện 1997, nàng đến Old Trafford và nhìn thấy chàng tiền vệ đang lên của bóng đá Anh. “Tình yêu sét đánh là có thật” – Adams viết trên British Vogue sau này.
“Khi các cầu thủ khác đang đứng vừa tán chuyện vừa uống rượu với bạn bè, bạn sẽ nhận ra David đứng bên cạnh gia đình của mình”. Một cặp đôi vàng của vương quốc Anh chớm nở từ giây phút đó.
Hai năm sau, cặp đôi đi tới kết hôn. Neville chính là phù rể. Anh trông không thoải mái với bộ suit màu đen, tương phản với vẻ điển trai được tôn vinh trong lễ phục màu trắng của Beckham. Nhưng điều đó cũng chẳng phiền hà gì, sự kết nối với Beckham đi qua giới hạn của bóng đá.
“Tôi luôn được xếp ở cùng phòng với Beckham. Khi tôi mua nhà ở Bolton, David cứ tới ở miết mỗi khi Victoria đi vắng” – Neville tiết lộ.
“Cậu ấy luôn làm đồ ăn cho tôi. Món ưa thích nhất là mỳ ý xào với rất nhiều rau củ”.
Với phần đông người ngoài cuộc, tình bạn của họ thật khó lý giải nếu xem xét dựa vào sự tương đồng về tính cách. Có lẽ sợi dây gắn kết hai người là ‘Class of 92’ (thế hệ những cầu thủ của đội trẻ Man United vô địch FA Youth Cup năm 1992 dưới sự dìu dắt của cố HLV Eric Harrison, trong đó có Paul Scholes, Ryan Giggs, Nicky Butt, anh em và Neville và Beckham…).
Bộ đôi trưởng thành cùng nhau, nhưng con đường vào đội một có những điểm khác biệt. Sự tận tụy của Neville được đánh giá hữu ích hơn phẩm chất kỹ thuật của Beckham. Vào một dịp thích hợp, hậu vệ Paul Parker bị chấn thương, Neville có suất đá chính và không bao giờ trả lại cho đàn anh. Ở vị trí của Beckham, Kanchelkis đơn giản là không thể thay thế. Chàng trai tóc vàng được cho mượn đến Preston North End. Beckham khiến cho cuộc phiêu lưu tại giải hạng ba rút ngắn hơn dự định sau khi ghi một bàn thắng ấn tượng từ chấm phạt góc. Tại Preston, anh còn khiến đồng đội bối rối khi ở lại hằng giờ sau mỗi buổi tập chung chỉ để tập tạt rồi sút phạt hàng rào. Cứ thế, con đường Beckham quay lại Old Trafford mỗi lúc một gần hơn. Anh được gọi về ở giai đoạn lượt về.
Trận đầu tiên bộ đôi cùng đá chính là vòng bảng Champions League 1994/95, Man United chạm trán Galatasaray trong loạt trận cuối cùng. Neville kiến tạo bàn đầu tiên cho Simon Davies mở tỉ số. Beckham là người nâng tỉ số lên 2-0 trước khi kiến tạo cho Roy Keane ghi bàn thứ ba. Man United còn ghi một bàn thắng nữa từ pha phản lưới nhà của đối phương. Chung cuộc tỉ số 4-0 không giúp Quỷ đỏ vào vòng trong nhưng bộ đôi Neville - Beckham là sự kết hợp thật đáng để chờ đợi.
Một trong những ván cược thắng lợi vẻ vang nhất sự nghiệp Ferguson diễn ra ở cuối mùa giải. Ông để cho Kanchelkis, Mark Hughes và Paul Ince ra đi, đặt niềm tin vào những cầu thủ trẻ như Beckham và Neville.
Cả hai đều không phụ lòng tin của ông thầy. Beckham ra sân từ đầu 40 trận, 29 trận trong đó là kết hợp với Neville. Man United vô địch Premier League. Phong độ của bộ đôi vô cùng ấn tượng nhưng khi EURO 1996 tổ chức trên sân nhà, chỉ Neville được chọn. Bị treo giò ở trận bán kết gặp Đức là nỗi đau dai dẳng nhưng anh đã gây ấn tượng mạnh với tốc độ, sự tận tâm và nét mặt cau có thường trực. Neville là cầu thủ trẻ nhất của tuyển Anh trong tay HLV Terry Venables nhưng tỏ ra hết sức đáng tin cậy bên cạnh Stuart Pearce và Tony Adams.
Hai năm sau, cả hai đều có mặt tại Pháp trong đội hình của HLV Glen Hoddle. Beckham trải qua biến cố lớn nhất đời cầu thủ, với tấm thẻ đỏ trong trận thua Argentina còn Neville không được ông thầy tin tưởng. Cả hai quay về CLB tiếp tục gặt hái những thành công rực rỡ, mà đỉnh cao là chức vô địch Champions League 1998/99.
Khởi đầu muộn hơn, nhưng Beckham có những khoảnh khắc bùng nổ, như pha làm bàn vào lưới Wimbledon năm 1996, rồi hai pha thực hiện phạt góc trong trận chung kết Champions League 1998/99, pha sút phạt mẫu mực vào lưới Hy Lạp mang tuyển Anh đến World Cup 2002… và cả chiếc áo số 7 sau lưng, kế thừa từ ‘nhà vua Eric’. Tất cả xác lập vị thế của anh trong lịch sử Man United. Sau khi rời Manchester, anh đã đá bóng ở những nơi lộng lẫy nhất, từ Madrid, Milan, Los Angeles cho đến Paris. Nhưng không nơi nào anh được phép chơi bóng dễ dàng như khi có Neville bên cạnh.
Nắm bắt lối chơi của Neville là điều không quá khó. Anh có tư duy của một hậu vệ biên cũ kỹ kiểu Anh. Xuất thân là một trung vệ, không điều gì khiến Neville bận tâm hơn là giải nguy cho khung thành. Khi nhận bóng anh có khuynh hướng xác định vị trí của Beckham, chuyền bóng rồi chạy lên tiếp tục hỗ trợ Beckham có không gian lý tưởng để thể hiện kỹ năng chuyền bóng thượng thặng. Cả hai sẽ thực hiện chồng biên cho đến vị trí thuận lợi để tạt vào trong.
Thường Beckham với những đường tạt bóng điêu luyện chẳng khác gì phi đao giấu trong túi áo, cứ phất bóng là sẽ tạo ra sóng gió trước khung thành, nhưng Neville cũng làm không hề tệ, trong trường hợp số 7 bị kèm chặt. Nếu đối phương đoạt được bóng, ngay lập tức Neville sẽ phạm lỗi không khoan nhượng.
Nhưng vị thế huyền thoại của Neville ở Old Trafford được xác lập sau một tình huống mất kiểm soát. Tháng giêng 2006, Rio Ferdinand ghi bàn thắng muộn màng giúp Man United giành thắng lợi 1-0 trước Liverpool. Neville kể lại:
“Hoàn toàn làm theo bản năng. Tôi chạy một đoạn 60 mét về phía các cổ động viên Liverpool, nhìn vào từng bản mặt đã chế giễu tôi suốt 90 phút trước đó. Khuôn mặt họ trông đần thối ra. Đó là thứ cảm xúc tuyệt vời nhất tôi từng trải qua”.
FA ra án phạt 5.000 bảng nhưng Neville khẳng định dù cho án phạt có tăng lên 100 lần cũng không thể ngăn anh trả đũa Kopites.
Đó là những đốm lửa sau cùng của Neville. Anh ngồi ngoài gần hết mùa giải 2007/08 mà Man United vô địch Champions League, lưỡng lự việc giải nghệ để rồi dẫn đến sự kiện ở The Hawthorns tháng 01/2011. Dẫu cho những ngày cuối thật buồn, nhưng đó là minh chứng cho sự tận tâm mà Neville dành cho bóng đá, dành cho đam mê của đời người, cũng là nét tương đồng hiếm hoi của anh với người bạn thân Beckham.
Ở điểm dừng của sự nghiệp, anh chỉ muốn người ta nhớ tới mình là “một cầu thủ chăm chỉ”, hơn là tất cả những khoảnh khắc rực rỡ Becks tạo ra trong màu áo các CLB. Cả hai đều xuất thân từ tầng lớp lao động, đi lên đến tột cùng của vinh quang và tiền bạc, nhưng không bao giờ lãng quên giá trị của tiền bạc và sự chăm chỉ.
Đấy không phải là những cầu thủ để yêu, mà là để tôn trọng.
XEM THÊM
Napoli, vùng đất thánh của Maradona
Dietmar Hopp, ông chủ bị ghét nhất ở Bundesliga là ai?
Ký ức đáng thương về Bayer 'Neverkusen', đứa con ghẻ của ĐỊNH MỆNH