Trước Gary Neville, kỷ lục về số lần khoác áo đội tuyển Anh cho một hậu vệ phải là 51 lần, của danh thủ Liverpool, Phil Neal. Neville xô ngã kỷ lục của Neal. Và kỷ lục của Neville lên đến 85 lần. Do là hậu vệ nên chẳng có gì lạ khi một hảo thủ giữ kỷ lục về số lần lên tuyển như Neville cả đời không hề ghi bàn trong màu áo ĐTQG. Vấn đề là ở chỗ: thật ra cũng có. Neville từng ghi bàn... phản lưới nhà. Không những vậy, đấy là bàn thua quan trọng (trong trận gặp Croatia), dẫn đến kết quả cuối cùng là Anh bị Croatia loại khỏi EURO 2008 (đấy là lần duy nhất từ sau EURO 1984, Anh không qua được vòng loại giải này). Người ta luôn nhớ đến thủ môn Paul Robinson trong “tai nạn” ấy (đá hụt quả chuyền về của Neville, và bóng lăn luôn vào lưới). Nhưng đấy là một pha bóng cho thấy Neville... cũng chỉ thường thôi.
Neville trong đội tuyển Anh ở các giải đấu như World Cup 1998, EURO 2000... nhìn chung cũng xoàng. Đấy là lý do vì sao, nếu không phải “fan ruột M.U” và chỉ xem bóng đá quốc tế bằng cặp mắt trung lập, sẽ chẳng ai nói Gary Neville là một ngôi sao lớn. Đâu có cửa để Neville được so sánh với các hậu vệ phải cùng thời, như Lilian Thuram (Pháp) hoặc Cafu (Brazil).
Nhìn vào Neville ở loại hình bóng đá cấp CLB, câu chuyện lại khác hẳn. HLV Alex Ferguson khẳng định: Gary Neville là hậu vệ phải hay nhất nước Anh trong thế hệ của mình. Và khi đã nói “trong thế hệ của mình”, xin được lưu ý: Neville chơi bóng những 20 năm (khoác áo M.U từ năm 1992 đến năm 2011). Tất nhiên, Ferguson phải có cái lý của ông. Nhưng báo chí Anh (gồm cả báo lớn), đôi khi lại vô tình hoặc hữu ý quên mất chi tiết “nước Anh” khi dẫn lại lời của Sir Alex. Bóng đá Anh trong thời Neville không thể so đọ về mặt tài năng so với những nền bóng đá lớn xung quanh (dù chính dân Anh cứ hay ca ngợi “thế hệ vàng” của họ). Hãy xem, đâu là hậu vệ phải trong “đội hình tiêu biểu” của những mùa bóng mà Neville không xuất hiện ở đội hình này của Premier League.
Đó là David Bardsley (QPR, Anh), Rob Jones (Liverpool, Anh), Gary Kelly (Leeds, Ireland), Stephen Carr (Tottenham, Ireland), Steve Finnan (Liverpool, Ireland), Lauren (Arsenal, Cameroon), Pascal Chimbonda (Wigan, Pháp), Bacary Sagna (Arsenal, Pháp), Glen Johnson (Portsmouth, Anh)!
Vâng, trong gần 20 năm chơi bóng đỉnh cao, Gary Neville hoàn toàn vượt trội các hậu vệ phải còn lại trên sân cỏ Anh. Mặt khác, Neville vươn lên trong thời kỳ mà bóng đá Anh chủ yếu là “chạy và sút”. Neville luôn tỏ ra nổi bật trong cách chơi ấy, với đặc điểm quan trọng là nỗ lực tột bậc mà chỉ xem qua người ta cũng đã dễ dàng cảm nhận. Anh lại ăn ý đến mức “thần giao cách cảm” với đồng đội phía trên ở cánh phải của M.U là tiền vệ David Beckham. Họ cùng là fan M.U từ bé, vươn lên từ lò trẻ M.U và trưởng thành đúng trong giai đoạn thành công nhất lịch sử CLB này. Neville còn hơn cả Beckham ở chỗ, cả đời anh chỉ khoác áo M.U.
Nói về tinh thần cống hiến và lối chơi đồng đội, Neville đúng là “vô đối”. Giới hâm mộ Old Trafford luôn yên tâm hoàn toàn. Và họ tôn sùng Neville không phải vì giá trị kỹ thuật của hậu vệ này. Giả sử có một đề nghị trao đổi, cũng chưa chắc Ferguson bỏ Neville để lấy Cafu, Thuram, Philipp Lahm, Javier Zanetti hoặc Gianluca Zambrotta. Neville là một cỗ máy ổn định, bền bỉ. Thêm vào đó là nhiệt huyết, tinh thần, tính chuyên nghiệp cao độ... Có thêm kỹ thuật của Lahm hoặc tính sáng tạo của Cafu thì quá tuyệt vời. Nhưng đấy là chuyện nói đến vô cùng. Neville, Ferguson, hoặc M.U nói chung không cần thêm những chi tiết ấy để có thành công rực rỡ.
Neville cứ việc đem bóng lên trên, chuyền ngắn cho đồng đội, rồi lại tiến lên cao hơn trong cách chơi chồng biên, nhận bóng và tạt vào giữa. Khi đối phương kiểm soát được Beckham thì Neville sẽ là người tạt bóng. Đơn giản, nhưng rất hiệu quả. Thành tích kiến tạo cơ hội ghi bàn của Neville không bao giờ là thấp, trong cách chơi ấy.
Gary Neville kêu gọi “lá lành đùm lá rách” Chỉ M.U là quan trọng nhất 1. Gary Neville cùng Phil Neville giữ kỷ lục là cặp anh em ruột cùng có mặt trên sân trong đội tuyển Anh nhiều nhất (31 trận). Họ cũng giữ kỷ lục là cặp anh em có số lần khoác áo Tam sư nhiều nhất (142 lần). |
XEM THÊM
Arsenal gia nhập cuộc đua giành 'Kante đệ nhị'
Robertson từng bị Hazard và mục tiêu của Liverpool 'xé ra từng mảnh'