Jordan Henderson, thủ quân hiện tại của Liverpool là một ví dụ điển hình. Lần đầu tiên, Sir Alex nhìn thấy Jordan Henderson là ở trận hòa 2-2 của Sunderland trước đội chủ nhà Man United vào tháng 10/2009 - một trận đấu đáng nhớ đối với “Máy sấy tóc” khi buộc tội trọng tài Alan Wiley “gây lãng phí thời gian thi đấu” vì “thể lực tồi” và “nên treo còi mà nghỉ ngơi đi”.
Những trận đấu kiểu như thế luôn là một phong vũ biểu tốt để đo độ lì của một cầu thủ trẻ khi phải đối phó với môi trường áp lực đó. Ferguson luôn kể câu chuyện về lần đầu tiên Paul Gascoigne trẻ đến làm khách tại Old Trafford cùng Newcastle. Bryan Robson, Remi Moses và Norman Whiteside đều đang đá cho M.U.
Tuy nhiên, Gazza vẫn cười toe toét, lao vào tranh chấp bóng với các đàn anh, đàn chú, lừa bóng qua chân của Moses, rồi còn dám vỗ nhẹ vào đầu của Moses khi đàn anh đi qua.
Henderson không tự tin, ngạo mạn ở gần mức đó, nhưng anh cũng là một cầu thủ khác người, ít nhất là khác xa thủ quân mà chúng ta thấy ngày nay tại Liverpool. Lúc đó, anh ta mới 19 tuổi, với mái tóc vuốt keo bóng bẩy và chiếc áo đấu có vẻ quá cỡ.
Khi được vào sân thay người ở phút 74, Henderson chơi ở cánh, đối mặt với một đối thủ vừa lọt vào 2 trận chung kết Champions League trước đó. Henderson tự giới thiệu mình bằng cách đánh bại một vài đối thủ, tung hoành bên cánh phải và tung ra một đường chuyền đẹp mắt. Không có gì ngạc nhiên khi chúng ta biết rằng Ferguson bắt đầu theo dõi “thằng nhóc” này.
Kể từ đó, Henderson đã định hình mình như một tiền vệ trung tâm đá lùi sâu, chuyên đánh chặn các đợt tấn công, thu hồi bóng và điều tiết nhịp độ. Đó không phải là vai trò quyến rũ nhất trên sân.
Tuy nhiên, có thể hiểu được tại sao, những người ở Anfield lại nhìn nhận Henderson là một nhân tố cần thiết cho Liverpool. Với những gì Liverpool đã thành công cùng Henderson dưới thời Klopp đã nói lên tất cả.
“Cậu ta thật phi thường. Đúng thế, quá ư là phi thường. Nếu bất cứ ai ở đây vẫn không thấy chất lượng của Jordan Henderson, thì tôi không thể giúp họ. Cậu ta có phải là cầu thủ hoàn hảo không? Không. Tôi không biết có ai như thế cả. Có phải cậu ta quan trọng đến mức không tưởng với Liverpool không? Đúng”, Klopp ca ngợi.
Một bài giảng về bản chất năng lực của cầu thủ đó bảo đảm sẽ thu hút được mọi sự sự chú ý, nhất là trong mùa giải mà Liverpool đang chuẩn bị kết thúc cuộc săn lùng danh hiệu dài 30 năm. Trong mắt của chúng ta Henderson như ngôi sao vàng lóng lánh trên chóp cây thông Giáng sinh của Liverpool vậy.
Thế nhưng, khi đọc tự truyện xuất bản năm 2013 của Sir Alex, người ta mới thấy ông đánh giá Henderson kém cỏi như thế nào và chắc chắn sẽ viết lại nếu có cơ hội vào thời điểm này.
Tóm lại, Ferguson đã thừa nhận trong cuốn sách của mình rằng ông đã dành một thời gian dài để tranh luận về việc có nên chiêu mộ Henderson hay không. Ông có nhắc đến việc Steve Bruce, lúc đó là HLV của Sunderland, đã “vô cùng nhiệt tình” về một cầu thủ của Mèo Đen đã ký hợp đồng với Liverpool với giá 16 triệu bảng. Nhưng sau đó mới đến phần đánh giá kinh điển của Fergie đối với cầu thủ trẻ này.
Henderson - ông viết - có một phong cách chạy khác thường và chính điều này đã khiến Man United không quan tâm nữa. “Chúng tôi nhận thấy rằng Henderson chạy từ đầu gối của mình, với một cái lưng thẳng đơ. Cầu thủ bóng đá hiện đại chạy từ phần hông của mình và chúng tôi nghĩ rằng kiểu dáng chạy này có thể gây ra nhiều vấn đề sau này trong sự nghiệp của anh ta”, Sir Alex giải thích.
Rõ ràng rồi, như thế là Ferguson, dù không nói thẳng ra, nhưng đã suy luận rất rõ ràng: Ai lại muốn mua một cầu thủ có tiềm năng bị gặp vấn đề cơ chứ? Có lẽ đó là một mối quan tâm thực sự, và nếu vậy, có lẽ Ferguson có thể lập luận rằng sẽ không có lý do gì để viết một cuốn sách nhằm mục đích vạch ra sự thật.
Mặc dù vậy, có một số nghi vấn hơn là không nên được trả lời thoả đáng. Sir Alex, với tầm ảnh hưởng của mình trong thế giới bóng đá, liệu có hiểu được những tác hại của nhận xét của ông về Jordan Henderson khi đó mới 23 tuổi hay không?
Có lẽ, Ferguson đã không lo lắng quá nhiều về việc một vài dòng gây thiệt hại, làm mồi cho các tít báo lá cải ở Anh đó có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp bóng đá của Henderson trên cơ sở đơn giản rằng, nếu một HLV lão luyện như Sir Alex mà còn từ chối chiêu mộ một cầu thủ, thì anh ta tệ đến mức nào?
Ferguson, với nhu cầu và sở thích riêng của mình, dường như không cần quan tâm đến việc lời nói của ông có thể khiến các nhà tuyển dụng tiềm năng bỏ qua mục tiêu Henderson. Ông cũng không tính đến khả năng Liverpool sẽ bán tống, bán tháo tân binh này để tránh rủi ro.
Ông không bao giờ đặt mình vào vị thế phải đọc những lời nhận xét vô bổ nhưng có hại vô cùng cho sự nghiệp của một cầu thủ của Man United. Nhất là nó lại được viết bởi một HLV đàn em.
Nhưng may thay, Henderson dường như không bị ảnh hưởng quá tệ khi vẫn sẽ trở thành đội trưởng của Liverpool, đội bóng đã bất bại ỏ Premier League trong năm qua, và là người được Gary Lineker vừa mô tả “là cầu thủ bị đánh giá thấp nhất trong thập kỷ qua”.
Rốt cuộc, Henderson, người nâng Cúp châu Âu ở Madrid hồi tháng 6/2019, đã trở thành đội trưởng đầu tiên của Liverpool sau Emlyn Hughes, Phil Thompson, Graeme Souness và Steven Gerrard để cảm nhận vinh quang Champions League trong tay.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng ta có thể nhớ khoảnh khắc dịu dàng trên đường pitch khi anh và người cha, ông Brian, đang bị tàn phá bởi bệnh ung thư, đã gặp nhau và ôm nhau thật tình cảm, rất tự nhiên, rất đáng yêu. Nó là sự đền bù cho tất cả.
Henderson sau đó lần lượt đoạt Siêu cúp châu Âu ở Istanbul rồi Cúp FIFA World Cup tại Qatar. Đến tháng Năm tới đây, có thể sẽ là Cúp Bạc Premier League được trang trí bằng ruy băng đỏ và trắng. Henderson đang đại diện cho đội bóng nổi tiếng nhất lịch sử của Liverpool.
Hơn thế nữa, anh đã kiên cường chống lại sự độc ác hồn nhiên của Sir Alex một cách rất lịch thiệp. Anh chưa từng trả lời phỏng vấn, viết bài bình luận hay đăng đàn đáp trả cuốn tự truyện của Sir Alex. Điều đó chưa bao giờ xảy ra, và có lẽ nó sẽ không bao giờ, bởi vì Henderson luôn chọn phẩm giá và sự kiềm chế làm hình thức đáp trả của mình.
Kể cả khi Brendan Rodgers, HLV của Liverpool tại thời điểm phát hành cuốn sách, đã công khai kêu gọi Alex Ferguson xin lỗi nhưng Henderson chỉ nói rằng anh hài lòng với kiểu chạy của mình, sẽ cố gắng luyện tập và sẽ dùng kết quả bóng đá để phân định đúng sai.
Anh cũng đã có 55 trận cho ĐT Anh, một tiền vệ thi đấu nhiều nhất trong thập kỷ vừa qua. Chúng ta hãy quay trở lại một đêm ở Rijeka vào tháng 10/2018. Không phải vì Henderson đặc biệt xuất sắc trong trận đấu mà bởi vì đó là trận đấu không có khán giả. Đó là hình phạt của UEFA đối với NHM Croatia.
Việc không có khán giả có nghĩa là chúng ta có thể nghe thấy hầu như mọi tiếng hét trên sân từ phía các cầu thủ. Và đây là những khoảnh khắc khi rõ ràng rằng, chính Henderson, chứ không phải Harry Kane, mới là thủ lĩnh thực sự của Tam Sư - thông qua những mệnh lệnh chỉ đạo mọi thành viên của đội bóng.
Henderson có thể không phải là mẫu cầu thủ rê bóng qua hai đối thủ hoặc đưa đám đông lên đỉnh bằng một kỹ năng xử lý bóng đáng kinh ngạc. Anh ấy có thể, tuy nhiên, anh luôn thiên về việc kiểm soát bóng, cách đưa ra những đường chuyền hiệu quả, cách anh có thể di chuyển, cách anh cảm thấy nguy hiểm và đưa gia biện pháp hoá giải…
Tiền vệ này luôn đá bao quát và hiểu các nguyên tắc cơ bản của một đội chiến thắng, cốt lõi là một lối chơi mạch lạc. Nói tóm lại, mọi đội bóng đều cần một người đàn ông như Henderson để cầm trịch. Chứ không phải một Paul Pogba đỏng đảnh, bất ổn của Man United.
Sir Alex đã đưa ra lời xin lỗi công khai tới trọng tài Alan Wiley vì những bình luận dẫn đến việc trọng tài suy ngẫm liệu ông có còn muốn thổi còi nữa hay không. Henderson không nên mong đợi điều tương tự, nhưng một lần nữa, anh chưa bao giờ nói rằng anh muốn xin lỗi bằng mọi cách. Anh luôn để bóng đá nói hộ lòng mình.
Và những gì nó nói, để mượn một ca từ của danh ca Frank Sinatra: Sự trả thù tốt nhất là thành công lớn.
XEM THÊM