Không gì rõ rành rành hơn trước mắt của Sir Jim Ratcliffe, người đang quản lý CLB trên cương vị chủ sở hữu cổ phần tối thiểu. Mái thủng, khán đài lênh láng nước, sân bóng bị lụt… tất cả đều diễn ra giữa ánh sáng hàng nghìn lumen, giữa sự sung sướng hả hê của đội khách Arsenal và sự chế nhạo trên khắp thế giới. Đây là trận Super Sunday của Premier League cơ mà.
Jim Ratcliffe thấy rõ các vấn đề trong việc điều hành các tổ chức đã bị quản lý yếu kém trong nhiều năm. Những quan chức khác như Andy Burnham và Lord Coe cũng có mặt ở đó, những người chịu trách nhiệm tìm ra phương án nên xây dựng lại hay tái phát triển Old Trafford.
Tuy nhiên, rất khó để xây mới hay vá víu một điềm tượng của sự suy vong. Liverpool trước đây đã bất lực trước thảm hoạ Heysel và Hillsborough, 2 điềm tượng báo hiệu sự suy tàn của họ ở châu Âu và giải VĐQG Anh. Phải đến hàng chục năm sau, Liverpool mới có thể phục sinh như thuở hoàng kim.
Điềm suy vong của Liverpool là nhân hoạ, với lũ hooligan điên cuồng làm khiếp đảm cả châu Âu. Nó đến để phá huỷ danh tiếng và niềm tự hào của đội bóng trước tiên rồi sau đó mới tàn hại về mặt thành tích. Rõ ràng, Liverpool nhìn thấy dấu hiệu sụp đổ đó nhưng không có cách nào cưỡng lại. Thậm chí, đến bây giờ, bóng ma quá khứ vẫn đôi lúc quay về ám ảnh hiện tại và tương lai.
Trong khi đó, điềm suy vong của MU chính là thiên tai, với một trận mưa xối xả, lột trần sự mục ruỗng của toàn bộ CLB này. Sự băng hoại đó đã bộc lộ từng phần trong 11 năm qua, nhưng phần chìm của tảng băng trôi vẫn ẩn giấu trong lớp vỏ hào nhoáng của những danh xưng kiêu hãnh.
Chỉ có những giọt nước mưa “cưa trời” mới bóc trần phần ẩn mật đó và bày biện ngổn ngang để cả thế giới chứng kiến. MU đã sụp đổ, bởi đến Nhà hát của những giấc mơ cũng trở nên nhếch nhác, thảm hại như vậy thì nó còn giá trị gì để thuyết phục người khác.
Tất cả đều biết Old Trafford đã mất vẻ tôn nghiêm, đã xuống cấp thê thảm nhưng vẫn cứ níu kéo một niềm tin mơ hồ rằng nơi đây vẫn là thắng địa để "rồng phục hổ chầu". Thế nhưng, chỉ cần một cơn mưa thôi, tất cả đã tan hoang, đã chán chường và tuyệt vọng.
Khuôn mặt thất thần của HLV Erik ten Hag trong vạn vạn hạt mưa rơi mà hãng thông tấn Reuter chụp được rất đắt. Đó là một hình ảnh vô hồn, bay màu theo dòng nước. Ông ta không đau đớn, nhục nhã hay còn chút hy vọng nào, bởi vì đã biết rằng, mọi thứ đã chấm hết.
MU không còn sức chiến đấu để bảo vệ chút danh dự cuối cùng của mình. Nó cũng giống như mái sân Old Trafford không còn trụ nổi để che chở cho danh tiếng của nó. Cung A Phòng của Tần Thuỷ Hoàng bốc cháy, Cửu Trùng Đài của Hồ Quý Ly sập đều được coi là biểu tượng đánh dấu sự diệt vong. Và bây giờ, đến lượt Old Trafford bị dìm trong biển nước.