Cách đây 5 năm, cũng trong một ngày tháng 4 cuồng nhiệt, Liverpool đứng trước cơ hội cực lớn tạo nên lịch sử với lần đầu tiên vô địch Ngoại hạng Anh. Thế hệ của Gerrard sẽ là những người đầu tiên làm được điều đó, và họ chỉ cách vạch đích có vài điểm số nữa mà thôi.
Trước trận đấu với Chelsea, Liverpool đang dẫn đầu với với 80 điểm sau 35 trận, Chelsea đứng thứ 2 với 75 điểm, Man City xếp thứ 3, kém Chelsea 1 điểm nhưng thi đấu ít hơn 2 đối thủ 1 trận. Nhìn chung, Liverpool cần giành 7 điểm trong 3 trận còn lại để chắc chắn vô địch.
Trong số 3 đối thủ còn lại, đương nhiên Chelsea là khó chịu nhất với Liverpool. Do đó, mục tiêu giành ít nhất 1 điểm sẽ nằm ở đối thủ này. Nhưng với lợi thế sân nhà, thầy trò Brendan Rodgers muốn nhiều hơn thế, họ muốn chiến thắng. Liverpool đã thắng liền 11 trận trước đó, sợ gì mà không thắng tiếp. Sự tự tin đẩy lên cao độ.
Đấy là chưa kể vấn đề còn nằm ở Chelsea. Họ còn trận bán kết Champions League với Atletico vào giữa tuần sau nên đề xuất chuyển đại chiến với Liverpool từ chiều Chủ nhật (theo giờ địa phương) sang tối thứ Bảy hôm trước để có thêm thời gian hồi phục.
BTC Ngoại hạng Anh không chấp thuận, trận đấu diễn ra y như kế hoạch. Jose Mourinho điên tiết, cho rằng những người có trách nhiệm đã không tôn trọng The Blues và tỏ thái độ theo một cách rất riêng. Mourinho điền tên thủ môn dự bị Mark Schwarzer vào đội hình xuất phát, chưa kể trung vệ trẻ Tomas Kalas và cái tên chẳng ai biết thời điểm đó là... Mohamed Salah, dù trong tay có Fernando Torres và Willian.
Tung ra sân đội hình như vậy, Mourinho đã chấp nhận một thất bại, bất chấp tính chất của trận đấu vô cùng quan trọng. Người Liverpool không quan tâm, họ càng mừng.
Nhưng cho đến trước những phút bù giờ của hiệp 1, Liverpool chẳng thể hiện ưu thế vượt trội gì ngoài vài cú sút xa không mấy nguy hiểm. Đội hình thấp của Chelsea gây khó chịu cực độ với Liverpool và phần nào khiến sự tập trung của những cầu thủ chủ nhà dần rời khỏi trái bóng.
Nhưng không fan Liverpool nào nghĩ người chịu ảnh hưởng lớn nhất lại là đội trưởng Gerrard. Khi mà Liverpool đè bẹp dí Chelsea về phần sân nhà, một trung vệ như Mamadou Sakho cũng thoải mái chạy lên vạch giữa sân chuyền bóng. Anh chuyền cho người đội trưởng của mình với một sự tín nhiệm nhất có thể.
Nhưng Gerrard đỡ hụt bóng. Demba Ba lao lên. Vẫn còn kịp. Nhưng anh lại trượt chân. Và lần này thì không kịp nữa rồi. Tiền đạo Chelsea lao vút về khung thành của Simon Mignolet rồi khai hỏa, màn kết liễu ngọt lịm, và cắm trực tiếp vào những trái tim rỉ máu trên khán đài.
Cú trượt chân đơn giản chỉ là cú trượt chân, như biết bao sai lầm khác. Gerrard hoàn toàn có thể đứng lên, Liverpool hoàn toàn có thể làm lại. Họ còn cả hiệp 2 phía trước để không những ghi 1 mà thậm chí là 2 bàn. Nhưng cú trượt chân của Gerrard mang tính biểu tượng quá lớn. Bất cứ người nào có tình cảm với Liverpool khi nhìn vào nó đều thấy sốc và suy sụp hoàn toàn. Cũng như Gerrard, Liverpool trượt dài theo sườn dốc, thua chung cuộc Chelsea 0-2, chỉ giành 4 điểm trong 2 trận còn lại và nhìn Man City vô địch.
Đã 5 năm rồi, và Liverpool một lần nữa đứng trước cơ hội vàng để có lần đầu tiên lên đỉnh nước Anh trong kỷ nguyên mới. Nhưng một lần nữa, vào một ngày tháng 4, Chelsea lại xuất hiện. Không hiểu bằng cách nào nhưng giờ Chelsea lại có mặt trong Top 3. Quá nhiều thứ trùng lặp và fan Liverpool đôi khi còn ngờ ngợ mình nhìn thấy Deja Vu.
Liverpool không còn Gerrard nữa, Chelsea cũng chia tay Demba Ba từ lâu. Maurizio Sarri chẳng hằn học như Mourinho, thậm chí còn thân thiện ôm chầm lấy Juergen Klopp ở trận lượt đi. Trận đấu này trông hoàn toàn vô hại. Nhưng hãy cẩn thận, sự vô hại cũng từng là thứ khiến Liverpool mắc bẫy. Và vào ngày mai, vai diễn của Gerrard có thể trở lại, từ bất kỳ anh chàng yếu bóng vía nào.