Bàn thắng ấy đã mang M.U vào bán kết và một lần nữa cứu Louis van Gaal khỏi búa rìu dư luận. Từ khi qua M.U, Fellaini cứ phải sống trong hoài nghi, chỉ trích để thỉnh thoảng chờ một giây phút tỏa sáng như thế. Anh trả lời tạp chí Sport, như một lời trần tình với những CĐV.
NGHE NHIỀU CHỈ TRÍCH CŨNG CHẲNG SAO
- Cựu trọng tài Howard Webb chỉ trích anh ghê lắm sau khi anh vung tay vào mặt Emre Can của Liverpoool...
+ Trong bóng đá, bạn luôn có những người ủng hộ và những người chỉ trích. Tôi đâu thể chờ đợi tất cả mọi người phải yêu mến mình. Đến cả Lionel Messi còn không được như vậy cơ mà. Nhưng tôi luôn cố làm tốt nhất phận sự của mình. Với tôi điều ấy mới là quan trọng nhất. Tôi muốn làm hài lòng HLV của mình, CLB của mình. Còn những xáo động khác thì tôi để ngoài tai.
- Nhưng những lời chỉ trích vẫn cứ ập đến, ngay khi anh... chả làm gì sai cả...
+ Tôi là một cầu thủ chuyên nghiệp, tôi yêu nghề nghiệp của mình và chấp nhận những hệ lụy từ nó. Tôi chỉ cảm thấy thương gia đình mình mà thôi. Họ không xứng đáng phải đọc những thứ không hay về tôi trên truyền thông. Nhưng kỳ thực không phải ai cũng chỉ trích và chê bai tôi. Khi tôi đi ra ngoài đường, ăn tối hay mua ít đồ, các CĐV vẫn chào đón tôi. Tôi ngạc nhiên tự hỏi: “Chả lẽ các anh không xem bóng đá”? Nhưng rồi tôi cũng tự nói với mình rằng ở đâu cũng có người này người nọ. Thôi thì tốt nhất là... đừng đọc báo vậy.
- Anh có bao giờ nghĩ tại sao mình lại bị mang ra chỉ trích dù cả đội đều thi đấu không tốt?
+ Tôi chả hiểu nổi. Nhưng tôi cũng phải chấp nhận thôi. Chứ tức tối thì giúp được gì. Nếu HLV vẫn cho tôi vào sân, nghĩa là tôi đã không làm ông ấy thất vọng. Nghĩ vậy đi.
- Đây là lần đầu tiên anh trải qua những chuyện như thế này?
+ Vâng. Nhưng nó cũng là một trải nghiệm quan trọng để giúp tôi trưởng thành. Bạn đâu thể chờ đợi cuộc sống lúc nào cũng suôn sẻ cả được. Điều quan trọng nhất là tự bản thân mình phải cảm thấy vui vẻ, sức khỏe của tôi tốt, gia đình của tôi hạnh phúc. Còn những chỉ trích nghe nhiều chút cũng được.
- Anh có tự tin là mình sẽ lấy lại thiện cảm của các CĐV, những nguời vẫn xem anh là biểu tượng thất bại?
+ Tôi làm gì được bây giờ? Tôi chỉ cố thi đấu hết sức mình thôi. Tôi chả lừa gạt ai, tôi không đốn gãy chân ai, tôi cố chơi thật hay. Đấy là những gì tôi có thể làm được.
“VỚI THỜI GIAN, CHÚNG TÔI SẼ ỔN ĐỊNH HƠN”
- 4 năm trước, báo chí Anh còn gọi anh là hình mẫu cho các tiền vệ trong bóng đá hiện đại đấy?
+ Thời gian trôi qua nhanh nhỉ. Và thời gian cũng nguy hiểm nữa.
- Sự ra đi của David Moyes ảnh hưởng thế nào đến tôi?
+ Bạn đoán đi. Ông ấy mang tôi sang đây, bảo rằng tôi sẽ đóng một vai trò rất quan trọng, rồi ông ta ra đi chỉ sau 9 tháng. Khi ông ấy ra đi, tôi cũng buồn lắm. Tôi không biết tại sao người ta lại dành cho ông ấy quá ít thời gian như vậy. Nhưng chúng ta đang sống trong một thời đại mà kết quả trên sân sẽ quyết định tất cả. Bạn phải chiến thắng nếu không muốn bị xem là rác rưởi. Nhưng làm việc đến gần 6 năm với cùng một người, chia tay tất nhiên là không dễ dàng chút nào.
- Van Gaal và David Moyes khác chỗ nào?
+ Một trời một vực. Louis van Gaal nghiêm khắc hơn, kỷ luật hơn. Phải tập đúng giờ, phải ăn đúng giấc. Ông ấy yêu kỷ luật. Nhưng nhìn vậy thôi, Van Gaal cũng hài hước lắm đấy, bạn biết không?
- Nhưng người ta lại bàn đến ngày ra đi của ông ấy...
+ Đây là một kỷ nguyên mới. HLV mới, cầu thủ mới. Khi Ferguson còn làm, ông ấy có một ê kíp đã ở cạnh ông ấy 10-15 năm. Mọi chuyện giờ đã rất khác. Phải tìm sự ổn định trước đã, và chúng tôi vẫn đang tìm đây. Đâu phải búng tay một cái là xong.
Tôi tin là các CĐV cũng đang học cách chấp nhận thực tế, để hiểu chúng tôi hơn. Chúng tôi cũng muốn danh hiệu, muốn còn hơn họ ấy chứ.
- Anh nghĩ đội ngũ này cần gì?
+ Thời gian. Thỉnh thoảng chúng tôi thắng một lèo 5-6 trận nhưng rồi sau đó cũng có chuyện gì đó xảy ra. Chúng tôi phải ổn định hơn. Nhưng với thời gian, tôi tin điều ấy sẽ đến. Và khi ấy, Fellaini không còn phải đứng đầu sổ danh sách những điều tồi tệ ở Old Trafford nữa.
FELLAINI VÀ NHỮNG CỘT MỐC 1994: Cậu bé 8 tuổi Fellaini gia nhập lò đào tạo trẻ của Anderlecht. Ông bố của Fellaini là Abdellatif, một người Morocco, đã khuyên cậu hãy chạy bộ đến trường để rèn luyện sức khỏe. Rồi đến khi Fellaini mê môn chạy bền thì ông lại hướng dẫn cậu đến với bóng đá. 2006: Sau thời gian lăn lộn ở các lò đào tạo của Anderlecht, Mons, Royal Francs Borains, Charleroi, Fellaini ký hợp đồng chuyên nghiệp đầu tiên với Standard Liege. 2008: Fellaini gây ấn tượng trong một trận vòng loai Champions League với Liverpool hồi tháng 8. Sau khi nhận món tiền chuyển nhượng kỷ lục trong lịch sử (15 triệu bảng), CLB Liege bán anh sang Everton. 2009: Trong mùa bóng đầu tiên tại Anh, Fellaini ghi 9 bàn. Trong 17 trận đầu tiên, anh cũng kịp nhận... 10 thẻ phạt. Cuối mùa ấy, Fellaini nhận danh hiệu cầu thủ trẻ hay nhất mùa của Everton. 2011: Kết thúc mùa bóng 2011/12, Fellaini xoạc bóng thành công, tranh bóng bổng thành công và chuyền bóng thành công nhiều hơn bất kỳ ai trong đội hình Everton. 2012: Anh ghi bàn ấn định thắng lợi cho Everton ngay trận mở màn mùa bóng với Man United. Anh nhận danh hiệu cầu thủ hay nhất Premier League trong tháng 11. Nhưng đến Giáng sinh anh phải ngồi ngoài 3 trận vì húc đầu vào người Ryan Shawcross của Stoke City. 2013: Trong ngày cuối cùng của TTCN, David Moyes ký bản hợp đồng duy nhất của ông trên cương vị HLV Man United với Fellaini. 2014: Moyes bị sa thải chỉ 10 tháng sau khi được bổ nhiệm, một sự kiện đã khiến Fellaini khóc. Cuối mùa ấy, anh bị bầu là 1 trong 10 bản hợp đồng tồi nhất mùa. 2015: Fellaini ghi 7 bàn sau 31 trận đầu ở mùa thứ 2 tại Old Trafford. Nhưng trận đấu cuối mùa, Fellaini phải nhận thẻ đỏ, kèm theo là án treo giò 3 trận ở đầu mùa bóng này. 2016: Đầu mùa Van Gaal tuyên bố Fellaini sẽ là trung phong của M.U, đến giữa mùa thì ông lại đổi ý và bảo Fellaini phải là tiền vệ. Còn tiền đạo, có lẽ ông thích... Ashley Young. |