Sau 85 phút trên sân Aston Villa, thủ môn Andre Onana giỏ ngón câu giờ khi anh thực hiện một cú phát bóng vô tri lên phía trước, bất chấp những tiếng hô “Tấn công, tấn công, tấn công” của những CĐV MU trên khán đài. Khoảnh khắc tóm tắt nhiệm kỳ hèn yếu của Erik ten Hag.
Một trận hòa trên sân khách với Aston Villa đang bay cao là một kết quả đáng khen ngợi đối với một kẻ đang ra sức nhờ tổ tiên gánh hộ cho chiếc ghế của mình. Nhưng trong bối cảnh mùa giải gây thất vọng nhất của MU đang diễn ra, 1 trận hoà càng làm bi đát thêm tình cảnh của đội bóng này.
Ten Hag bước vào trận làm khách của Villa sau trận thua thảm hại 0-3 trên sân nhà trước Tottenham. Ông ta biết mình có thể có 2 trận để cầu xin BLĐ ân xá và tiếp tục cho làm việc. Tuy nhiên, cả 2 trận đều hoà, ở cả Europa League lẫn Premier League, và cả hai đều do may mắn chống lưng.
Trên khán đài Villa, nguyên một bộ tổng tham mưu có mặt để chứng kiến màn thi đấu thảm hại của MU. Sir Jim Ratcliffe, cố vấn thể thao Sir Dave Brailsford, nhóm các giám đốc Omar Berrada, Dan Ashworth và Jason Wilcox – và cả Sir Alex Ferguson huyền thoại.
Nhìn mặt của những nhân vật này, chúng ta có thể liên tưởng họ đang ngồi như thể ở pháp trường, chờ đợi lưỡi máy chém phập xuống. Liệu Ten Hag có sống sót sau trận này không? Đó sẽ lại là một đề tài mà truyền thông và NHM MU phải mổ xẻ trong tuần này.
Chắc chắn, sẽ có các cuộc họp trong những ngày tới liên quan đến Ten Hag và Ratcliffe sẽ đưa ra quyết định cuối cùng nếu có những bằng chứng hỗ trợ cho quyết định đó. Bằng chứng để Ten Hag hy vọng không có nhiều, tuy nhiên, cũng chẳng biết đằng nào mà lần, bởi MU biết tìm ai thay ông thày dỏm này?
Hãy xem số liệu thống kê: MU chỉ có 1 chiến thắng trong 5 trận gần nhất và chỉ có 3 chiến thắng trong 11 trận trên mọi đấu trường. Họ đứng thứ 14 tại Premier League và chỉ có 8 điểm sau 7 trận. Đó là tổng số điểm tệ nhất của họ kể từ năm 1989. Họ đã kém Top 4 tới 6 điểm và hơn nhóm xuống hạng 5 điểm.
Nhưng điều đáng lên án nhất có lẽ là tổng số bàn thắng, vì đây là MU giàu truyền thống ghi bàn và vì cam kết theo đuổi thứ bóng đá tấn công. Không bàn thắng nào xuất hiện trên sân Villa Park, điều mà MU của Ferguson chưa bao giờ phải chịu nhục ở mức độ này.
Joshua Zirkzee, Marcus Rashford, Rasmus Hojlund và Alejandro Garnacho đều không phải là sát thủ trước khung thành. Bruno Fernandes, Amad Diallo, Antony càng tệ hại hơn. MU thực chất vẫn là đội bóng sống nhờ các khoảnh khắc cá nhân hoặc do “Cô thương”.
Hãy xem thêm số liệu thống kê: MU đã không ghi bàn trong 4 trên 5 trận gần nhất và chỉ ghi 5 bàn sau 7 vòng ở mùa này. Chỉ có Southampton, với 4 bàn, là ít bàn hơn. Cần nhấn mạnh, đây là tổng số bàn thắng thấp nhất của MU sau 7 vòng kể từ năm 1972.
Mùa giải trước, MU đã ghi được 57 bàn trong 38 trận. Trong khi đó, tổng số bàn thắng của Man City là 96; của Arsenal là 91. Brentford đứng thứ mười sáu chỉ ghi ít hơn MU một bàn. Còn nhiều số liệu thống kê khác. MU thời Ferguson ghi trung bình 2,01 bàn/trận. MU của Ten Hag đứng thứ nhì, nhưng từ dưới lên, ở chỉ số này, tốt hơn đúng MU thời Ralf Rangnick với 1,45 bàn/trận.
Ten Hag đã cố gắng nhấn mạnh vào điểm tích cực và ca ngợi trận giữ sạch lưới thứ tư của MU ở mùa này. Đó có phải là điều đáng tự hào khi số trận thắng còn ít hơn? Ông ta thừa nhận rằng MU cần ghi nhiều bàn hơn. Nhưng quyết tâm phòng ngự của ông có cản trở cơ hội của MU không? Có vẻ như là vậy.
MU ra sân với cặp trung vệ Harry Maguire và Jonny Evans 36 tuổi. Trên băng ghế dự bị có 6 bản hợp đồng lớn của Ten Hag bao gồm Matthijs de Ligt - người chỉ vào sân sau khi Maguire bị thương - và Lisandro Martínez không được sử dụng. Nhóm này trị giá 350 triệu bảng,
MU đã quá may mắn khi không thua. HLV Unai Emery thừa nhận kết quả là công bằng nhưng ông có nhiều lý do hơn bực mình khi Villa bỏ lỡ cơ hội hạ MU. Bây giờ mà còn không thắng được MU thì còn có thể thắng được ai?