“Với một HLV thiên về phòng ngự, họ đã ghi 6 hoặc 7 bàn. Vậy hãy tưởng tượng họ sẽ ghi 10, 11 hoặc 12 bàn, với một HLV thiên về tấn công”! Jose Mourinho mỉa mai một cách đắc thắng những ai từng xem ông là HLV thiên về phòng ngự. Chỉ trong 4 ngày, Tottenham của ông đã ghi 13 ở hai trận địa khác nhau, thắng Maccabi Haifa 7-2 ở vòng loại Europa League và thắng M.U 6-1 tại Premier League.
Đáng lẽ lại phải nhắc thêm rằng Tottenham vừa thắng Southampton 5-2 cách đây không lâu nữa. Nhưng, con nít cũng biết: lối chơi thiên về tấn công hay phòng ngự và số bàn thắng ghi được là những điều hoàn toàn khác nhau. Sự kém cỏi của hàng thủ đối phương, HLV đối phương, và cả sự may mắn (Anthony Martial bên phía M.U bị đuổi một cách ngu xuẩn) là những yếu tố quan trọng “giúp” thầy trò Mourinho thắng đậm. Tất cả chẳng liên quan gì đến đặc tính thiên về tấn công hay phòng thủ của Mourinho.
Thông thường, người ta không bàn quá sâu về tính chuyện môn trong một trận đấu có tỷ số 6-1. Đã thắng/thua từ 3-4 bàn trở lên thì tỷ số cuối cùng chỉ là vấn đề số liệu cụ thể mà thôi. Sự thật là không có quá nhiều điều đáng nói về nghệ thuật điều binh khiển tướng hoặc bài bản chiến thuật của Mourinho trong trận đấu này. Có chăng, đấy chỉ là vấn đề phối hợp giữa Son Heung-min và Harry Kane.
Họ quá ăn ý với nhau? Quan trọng hơn, họ quá hiểu nhau. Kane hẳn phải hiểu rất rõ tốc độ cùng đặc điểm luôn nỗ lực tột bậc của Son, anh mới chủ động chuyền nhanh từ tình huống sút phạt, khi còn chưa kịp đứng thẳng người, và biết chắc rằng Son sẽ lao theo đón được đường chuyền trong hoàn cảnh “một mình một chợ”. Ở pha kiến tạo “đáp lễ” của Son cũng vậy. Kane quá sẵn sàng với tư thế ghi bàn, và anh biết Son sẽ chuyền kể cả khi bản thân Son sau đó đang ở vị trí thuận tiện để dứt điểm. Tiền đạo khác sẽ dứt điểm, riêng Son thì sẽ chuyền!
Tính đồng đội rất cao của một tiền đạo thật ra chưa bao giờ gánh vác nhiệm vụ ghi bàn chủ lực đã hình thành thói quen chuyền nhiều hơn sút trong lối chơi của Son. Nếu có một bảng xếp hạng về các tiền đạo “ích kỷ” tại Premier League, Son sẽ đứng ở nhóm cuối. Nhưng bây giờ, anh lại ghi bàn hàng loạt. Tốc độ là một nguyên nhân quan trọng. Harry Maguire quá “kém thông minh” trong tình huống để sổng Son. Nhưng hoàn cảnh chung của thứ bóng đá chậm chạp, không nhuần nhuyễn, trong thời buổi đại dịch, cũng giúp Son phát huy chỗ nguy hiểm trong tốc độ của mình.
Thế còn Kane? Từ bao giờ, anh bỗng trở thành “chân chuyền” hơn là “chân sút”? Xưa nay, chỉ có một lần duy nhất, Kane kiến tạo được nhiều hơn 6 bàn trong cả mùa bóng. Đó là mùa 2016/17 đặc biệt thành công, khi anh ghi 29 bàn và góp 7 đường chuyền thành bàn ở Premier League. Bây giờ, chỉ sau 6 trận anh đã có 6 đường chuyền thành bàn - gấp đôi số bàn thắng mà anh ghi được tại Premier League mùa này!
Sự thay đổi vai trò của Kane có thể là chỗ thành công tuyệt vời trong cách huấn luyện của HLV Mourinho mùa này. Cùng với việc Kane và Son hiểu nhau quá rõ, thì cặp Kane - Son trở thành vũ khí hủy diệt: vừa dữ dội, vừa có yếu tố bất ngờ.
“Song sát” Son – Kane đang thăng hoa
Mùa trước, cặp cầu thủ phối hợp dẫn đến bàn thắng nhiều nhất ở Premier League là Adama Traore (chuyền) và Raul Gimenez (ghi bàn) của Wolverhampton. Họ có 7 bàn. Ngay sau đó là cặp siêu sao danh tiếng của Man City: Kevin de Bruyne chuyền cho Sergio Aguero, ghi 6 bàn. Mùa này, chỉ sau 4 vòng, Tottenham đã có đến 5 bàn thắng do Son Heung-min ghi từ đường chuyền của Harry Kane. Hiện Son và Kane đang có tổng cộng 9 bàn cùng 7 đường chuyền thành bàn.
24 - Từ khi Son Heung-min xuất hiện vào tháng 8/2015, anh và Harry Kane đã phối hợp với nhau để ghi 24 bàn tại Premier League - nhiều hơn bất kỳ sự phối hợp dẫn đến bàn thắng của cặp cầu thủ nào khác tại Premier League.
XEM THÊM
Thấy gì từ trận thảm bại 1-6 của M.U trước Tottenham?
Sau thảm bại, fan M.U đồng loạt kêu gọi sa thải Solskjaer mời Pochettino