Nhưng bây giờ, nước Anh đang chống lại ông. Truyền thông tấn công ông từ mọi phía, đến cả những CĐV Chelsea từng chờ đợi ông trở lại như Đấng cứu thế cũng quay sang chỉ trích ông. Trong cái ngày Juergen Klopp xuất hiện, không thấy ai thương cảm cho Brendan Rodgers, họ chỉ nhiệt liệt đón chào Klopp, đến mức Klopp phải cảm thấy khó chịu và bảo từ nay mình sẽ không chụp hình với fan nữa. “Bởi vì họ chụp tấm nào là tấm ấy xuất hiện trên Twitter, có cảm giác là tôi suốt ngày đi ăn uống và đi bar vậy,” Klopp hài hước giải thích.
Mourinho nhìn cảnh ấy và có lẽ ông đã mường tượng cái cảnh người ta hả hê khi ông bị sa thải và vui vẻ đón tiếp người mới. Trong khi mới mùa bóng trước thôi, tất cả còn ca tụng Chelsea của ông, chiến thuật của ông, các ngôi sao của ông. Vì lẽ đó, Mourinho là người hiếm hoi bày tỏ sự thương cảm cho Rodgers.
Ông nói: “Tôi cảm thấy buồn khi ai đó phải mất việc. Và thật buồn vì việc này lại khiến cho nhiều người, kể cả tại nước Anh này, cảm thấy vui vẻ. Tôi sẽ không nói về Juergen (Klopp). Tôi có quan hệ tốt với anh ấy và sẽ luôn như vậy. Tôi chỉ nói về việc Brendan (Rodgers) mất việc. Tôi không thích cách người ta hào hứng quá thể khi một HLV mới xuất hiện.
Tôi không thích cái cách mà cầu thủ nói: Chúng ta sẽ phấn đấu nhiều hơn cho tân HLV”. Ơ kìa, sao không phấn đấu cho Brendan, HLV của các cậu ấy. Tôi không thích tất cả những điều này. Nhưng đấy là một phần trong thế giới mà tôi đang sống, một thế giới đang thay đổi quá nhiều, một thế giới đang tệ đi hàng ngày”.
Một người hiếm hoi đồng tình với Mourinho chính là Gary Neville. Cây bình luận uy tín của tờ Telegraph đặt ra một câu hỏi: tại sao người ta có thể đặt vị thế của một CLB thấp hơn một HLV. Ông viết: “Anfield cần phải lấy lại sự tự tôn đã mất của họ. Một HLV phải cảm thấy may mắn vì được cầm quân cho Liverpool. Chứ ai đời một CLB lừng lẫy chừng ấy lại thấy mừng vì có được một HLV”.
Cái văn hóa có mới nới cũ này thật sự đã ăn sâu bén rễ trong bóng đá chuyên nghiệp. Và ở một giải đấu hào nhoáng như Premier League, mọi thứ càng trở nên rõ ràng và lố bịch hơn. Năm 2012, khi bổ nhiệm Rodgers, ông chủ của Liverpool John Henry cũng nói những lời có cánh: “Anh ta có một triết lý bóng đá cực kỳ phù hợp với Liverpool. Anh ta là một HLV hàng đầu trong thế hệ những nhà cầm quân mới của Premier League, những người sẽ giương cao ngọn cờ bóng đá tấn công”.
Bây giờ, Liverpool lại nói những lời tương tự, chỉ là thay tên Rodgers bằng Klopp mà thôi. Theo Neville, nếu Klopp có thể đọc được tiếng Anh tốt như ông nói, có thể ông sẽ cảm thấy xấu hổ vì cách mà truyền thông Anh chào đón mình. Vì có lẽ chả ở nơi đâu, một HLV được tung hô và chào đón như một anh hùng, cho dù chính người Anh hoàn toàn chưa biết gì nhiều về Klopp ngoài những trận đấu của Dortmund mà họ được chứng kiến.
Hãy xem Neville viết: “Tôi ra đường gặp các CĐV Liverpool, tôi nghe các cầu thủ Liverpool gọi đây là một cuộc hôn nhân hoàn hảo, có người bảo họ... nổi da gà vì sướng. Họ hào hứng với triển vọng sắp tới cùng Klopp. Tôi không phải fan Liverpool, có thể tôi không hiểu cảm giác ấy. Nhưng tôi cũng không hiểu nổi vì sao một CLB lại tự đặt mình thấp hơn một nhà cầm quân dường ấy. Tôi tin Klopp không thể tin là mình được đón nhận như vậy. Ông ta mà sang Tây Ban Nha, tất nhiên cách đón tiếp của họ sẽ rất khác với ở đây”.
Nhưng chính cách đón tiếp ấy sẽ trở thành áp lực ngàn cân cho Klopp. Nếu như quần chúng kích động có thể đưa Klopp lên 9 tầng mây, nó cũng có thể vùi ông xuống dưới 18 tầng địa ngục. Cũng như Mourinho vậy, bây giờ ông ta đang ở tận cùng của sự thất vọng. Ông là đề tài đàm tếu của tất cả và người ta đang chờ ông thua nốt Liverpool để tiễn ông ra khỏi chiếc ghế mà ông ta đang ngồi.
Còn Klopp thì sao? Họ sẽ dành cho ông những lời có cánh nếu làm việc ấy. Nhưng nếu thua hoặc chỉ cần hòa, họ sẽ nói về khởi đầu tệ hại của ông khi đá mãi chẳng thắng. Áp lực sẽ tăng dần, tăng dần và khiến ông mệt mỏi. Rồi sẽ đến một lúc nào đó, họ thấy Klopp không còn phù hợp với The Kop nữa và họ sẽ thay Liverpool lên một danh sách những người thay thế.
Có mới nới cũ, đấy là văn hóa của Premier League!