Người ta vốn chỉ biết tới Thierry Henry như một huyền thoại tại Arsenal. Sự nghiệp cầm quân của ông vẫn trầm lắng cho tới khi Titi dẫn dắt U23 Pháp vào chung kết Olympic 2024. Đó cũng là lúc người ta nhận ra Henry đã tiến một bước dài trong sự nghiệp huấn luyện, trở thành một HLV có tầm ảnh hưởng với bóng đá Pháp. Chiếc ghế của Deschamps giờ không còn phù hợp với Zidane mà chính Henry mới là gương mặt xứng đáng nhất để kế thừa.
Henry năm nay 46 tuổi, bằng đúng tuổi của Gareth Southgate khi ông này lần đầu dẫn dắt ĐT Anh. Henry đang làm công việc mà mình kiên định theo đuổi, làm nghề mà ông biết rằng bản thân sẽ làm sau khi giã từ sự nghiệp quần đùi áo số. Tất nhiên, mọi việc không hề suôn sẻ theo đúng kế hoạch mà Henry đã vạch ra.
Mong muốn gia nhập đội ngũ ban huấn luyện đội một Arsenal của Henry đã bị Arsene Wenger ngăn cản, bất chấp những gì họ đã cùng nhau đạt được cũng như vai trò cố vấn của Henry tại học viện của The Gunners. Vì vậy, Titi phải bẻ kế hoạch sang một hướng khác: gia nhập ĐT Bỉ với tư cách là trợ lý HLV cho Roberto Martinez năm 2016, 2 năm sau khi ông giải nghệ.
Với ĐT Bỉ, Henry nhận được cơn mưa lời khen của những cầu thủ như Michy Batshuayi, Romelu Lukaku và Eden Hazard. Họ đều cho rằng nhờ Titi, kỹ năng dứt điểm và di chuyển không bóng của họ được cải thiện rõ rệt. Mọi thứ cùng Henry có thể không hoàn hảo nhưng khá ổn và hiệu quả.
Đến năm 2018, Henry cảm thấy sẵn sàng một mình đứng ra gánh vác trọng trách của một HLV. Sau khi từ chối Bordeaux, Titi khi ấy mới 40 tuổi đã chấp nhận công việc kế nhiệm Leonardo Jardim tại Monaco. Vì ông biết mọi thứ cần biết về CLB, nơi từng gắn bó 7 năm, nên có vẻ như đây là sự lựa chọn phù hợp.
Nhưng những cầu thủ chủ chốt đưa Monaco đến chức vô địch Ligue 1 gần một năm rưỡi trước, như Bernardo Silva và Kylian Mbappé, đã ra đi, khiến đội bóng không còn sức chiến đấu như trước. Henry trụ được 104 ngày, rời đi với thành tích 2 trận thắng trong 12 trận đấu tại Ligue 1 và danh tiếng bị hủy hoại.
Việc không thể chịu đựng được những lời chỉ trích đã làm hỏng mối quan hệ của Henry với giới truyền thông Pháp ngay từ đầu và cách ông công khai khiển trách các cầu thủ khi họ mắc lỗi chỉ củng cố thêm hình ảnh của một người kiêu ngạo, khó giao tiếp và không quảng giao. Không có CLB nào cho Henry cơ hội để lấy lại hình ảnh sau một thảm họa như vậy. Chỉ khi ê-kíp của Titi tự mình tiếp cận nhượng quyền thương mại Montreal Impact ở MLS, thì ông mới có thể tiếp tục sự nghiệp HLV.
Xui xẻo hơn, đại dịch Covid-19 lan rộng toàn cầu, khiến Henry bị ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng, vì ông phải tuân theo lệnh phong tỏa và xa gia đình trong một thời gia rất dài. Mọi thứ lại trở về vạch xuất phát. Nhưng giờ đây, Henry đang ở đây, chỉ cách Huy chương vàng môn bóng đá nam Olympic đúng một trận đấu.
Nhiều người cho rằng Henry tự ứng tuyển vào chiếc ghế HLV U21 và Olympic Pháp vì không còn nơi nào khác muốn chiêu mộ ông. Nhưng có một điều chắc chắn, ông gia nhập các ĐT trẻ Pháp không phải vì tiền. Ông kiếm được mức lương tương đương với người tiền nhiệm Sylvain Ripoll; ít hơn một phần ba so với mức lương mà HLV ở một CLB hạng trung được trả; và bằng một phần mười so với số tiền mà Sky Sports trả cho ông khi làm BLV.
Cũng không phải là cách dễ dàng để kiếm lại chút tín nhiệm nào, xét đến nguồn tài năng trẻ dồi dào của Pháp. Bởi Olympic diễn ra ngay khi EURO 2024 vừa kết thúc, có nghĩa là những cầu thủ đủ điều kiện như William Saliba, Bradley Barcola, Warren Zaire-Emery và Eduardo Camavinga đều không thể được triệu tập. Ông cũng không thể triệu tập những cầu thủ giỏi nhất của đội U19, đội đã thua trận chung kết Giải vô địch U19 châu Âu trước Tây Ban Nha vài ngày trước đó.
Henry sẽ mất rất nhiều nếu lần này không thành công. Nhưng ông cũng có rất nhiều, không chỉ là Huy chương vàng. Deschamps không ngồi ghế HLV trưởng ĐT Pháp mãi mãi. Kể từ khi Michel Hidalgo nghỉ hưu vào năm 1984, LĐBĐ Pháp (FFF) đã tuân thủ chiến lược hai mũi nhọn khi chọn một HLV mới cho Les Bleus, ngoại trừ Jacques Santini giai đoạn 2002-2004. Mà đây lại là 2 năm không thành công của Gà trống Gaulois.
Người dẫn dắt đội bóng áo lam có thể là một cựu tuyển thủ tầm cỡ toàn cầu, như Michel Platini, Laurent Blanc và Deschamps. Nếu không, người được bổ nhiệm là nguồn nhân sự nội bộ. Gerard Houllier là trợ lý của Platini; Aime Jacquet là cánh tay phải đắc lực của Houllier; Roger Lemerre đã ngồi cạnh Jacquet trên băng ghế chỉ đạo. Và một biến thể của nguồn nhân sự nội bộ chính là chọn bất kỳ ai làm tốt khi phụ trách U21, U23. Raymond Domenech là một ví dụ. Ông này đã được bổ nhiệm làm HLV trưởng ĐT Pháp năm 2004 sau khi đưa U21 Pháp lọt vào trận chung kết U21 châu Âu 2002.
Trước đó, cố HLV Henri Michel đã được bổ nhiệm dựa trên tấm Huy chương vàng Olympic mà đội của ông giành được tại Los Angeles 1984. Với việc mối quan tâm của Zidane dành cho Les Bleus được xem là đang dần nguội lạnh, sẽ không có nhiều ứng cử viên có thể đáp ứng được yêu cầu của FFF khi Deschamps hết hạn hợp đồng vào năm 2026, một năm sau khi giao kèo của Henry mãn hạn, và khi thảm họa Monaco sẽ chỉ còn là ký ức xa vời.
Người Pháp có câu “từng chút, từng chút, con chim làm nên cái tổ của mình”, hay người Việt có câu đơn giản “tích tiểu thành đại”. Henry đã bồi đắp sự nghiệp HLV theo cách đó. Và giờ, ông đang gặt hái quả ngọt.