Eduardo Santiago Matusalem, tài xế taxi chở chúng tôi đến Khu liên hợp thể thao Rizal Memorial dường như đã quá quen với cảnh tượng ấy. Anh mở chiếc điện thoại của mình, bật một trận đấu quyền Anh. Khoảng 2-3 phút, anh lại ngước lên rồi nhấn chân ga để xe nhích thêm vài mét rồi lại chăm chú xem những võ sỹ so găng trên võ đài.
“Người Philippines thích quyền Anh quá nhỉ”, tôi mở lời với Eduardo trong lúc chờ thoát khỏi dòng xe tắc cứng. Eduardo như tìm được một người bạn tâm giao. Anh mỉm cười và nói: “Tất nhiên rồi. Quyền Anh là môn thể thao hàng đầu tại đây. Anh có biết Pacquiao không? Một tay đấm cừ khôi. Một biểu tượng lớn của đất nước chúng tôi đấy”.
Tôi tất nhiên biết Pacquiao. Tôi cũng hiểu cụm từ “trận so găng thế kỷ” giữa Pacquiao và Mayweather kinh điển như thế nào. Nhưng tôi lại thật ngạc nhiên khi Eduardo không có nhiều khái niệm về SEA Games, dù chính thần tượng của anh - Pacquiao sẽ thắp ngọn lửa đại hội tại lễ khai mạc.
Nhưng sự mù mờ của Eduardo cũng đến từ một bầu không khí SEA Games có phần nhợt nhạt, bị lấn át bởi những cây thông và băng rôn Giáng sinh xuyên suốt Binan đến Manila. Chỉ còn 2 ngày nữa, “cuộc so găng” mang tên SEA Games 2019 sẽ bắt đầu. Và có lẽ đến khi nào môn quyền Anh diễn ra, những người như Eduardo mới biết SEA Games là như thế nào.