Phải nhắc lại, hồi đầu năm 2010, Hoàng Ngân bị đứt dây chằng gối phải sang Nhật Bản phẫu thuật và chữa trị mất một năm rưỡi. Giữa năm 2012, khi vừa hồi phục, cô lại bị rách sụn chêm và tiếp tục nghỉ thi đấu mất 6 tháng. Đầu năm 2013, Hoàng Ngân mới tập luyện trở lại, nhằm chuẩn bị cho SEA Games 27. Tuy nhiên, cái gối phải của cô lại có vấn đề, khiến Ngân luôn đau đớn mỗi khi xuống tấn. Vì thế, trong thành phần đoàn Việt Nam đến Myanmar có một bác sỹ Nhật Bản theo cùng để chăm sóc sức khỏe cho riêng Hoàng Ngân.
Thực tế, dù giành HCV thế giới và rất nhiều giải đấu lớn quốc tế khác, nhưng tại SEA Games lần này, Hoàng Ngân vẫn không tự tin: “Chấn thương liên miên khiến tôi chưa thể có phong độ tốt nhất. Vì thế, ngay trận mở đầu gặp võ sỹ chủ nhà Yin Wah Thaung Luai, tôi đã có chút lo lắng”...
Dù Hoàng Ngân không nói thẳng ra, nhưng ai cũng biết nội dung kata luôn phụ thuộc vào cảm tính của trọng tài, và việc đối đầu võ sỹ chủ nhà luôn là sức ép cực lớn. Chẳng nói đâu xa, chiều qua các cô gái Việt Nam dù thi đấu vượt trội, nhưng họ vẫn phải ngậm ngùi nhìn đội nữ chủ nhà lên ngôi vô địch nội dung kata đồng đội nữ.
Phía sau thảm đấu, khi các đồng đội trẻ Thu Hà và Thanh Hằng không kiềm được những giọt nước mắt tức tưởi thì ngược lại, Hoàng Ngân không hề khóc, mà còn bình tĩnh khuyên các đàn em nén cảm xúc.
Trò chuyện cùng tôi, Hoàng Ngân cho biết: “Thi đấu nội dung kata khá nhiều năm và nhiều lần nếm trải những chuyện như thế, nên tôi thấy vấn đề này rất bình thường. Chỉ thương các đồng đội trẻ chưa bị cảnh dù thi đấu hay hơn, nhưng vẫn thua nên có lẽ sốc”…
Hôm qua ở môn karatedo, tôi đã 2 lần thấy những giọt nước mắt của các nữ võ sỹ, vậy nhưng câu chuyện của chúng lại rất khác biệt!