Trước giải, HLV Sjafri của U22 Indonesia tuyên bố: “Chúng tôi sẽ chiến đấu trở lại với cột mốc đáng nhớ ở SEA Games 1991. Đó là thời điểm ĐT Indonesia giành HCV SEA Games. Và suốt 28 năm qua bóng đá Indonesia chưa một lần vô địch”. Tuyên bố rất cứng ấy không khiến nhiều người để ý. Thậm chí, người ta bảo, đó là tuyên bố cho có, hoặc một liệu pháp tâm lý cần có cho một đội bóng đến từ nền bóng đá đang khủng hoảng trầm trọng.
Người ta không để ý đến những gì Sjafri nói. Và người ta càng không mảy may quan tâm đến hai trận đấu giao hữu vô cùng thành công của U22 Indonesia trước U22 Iran, một đội bóng mạnh nhất châu lục. Ở hai trận đã đấu, U22 Indonesia hòa 1, thắng 1 và bây giờ thì tất cả phải tin, chiến thắng trước U22 Thái Lan không phải do may mắn. Quả ngọt ấy đến từ sự đầu tư bài bản bởi chính đội bóng trẻ này từng vô địch U22 ĐNÁ, giải đấu mà U22 Việt Nam và U22 Thái Lan thi đấu không thành công.
ĐT Indonesia đang sở hữu một thế hệ đáng quên. Một thế hệ cầu thủ không khát khao, không quyết tâm, thiếu bản lĩnh. Và giờ, mọi niềm tin đang dồn vào lứa U22 hiện tại.