Nhà thi đấu dành cho môn cử tạ im lặng trong thoáng chốc. Tất cả đứng dậy trong bầu không khí nghiêm trang. Quốc ca Việt Nam lần đầu tiên vang lên tại Manila ở SEA Games 2019. Đâu đó những người Việt Nam rưng rưng nước mắt. Có tạm xa quê hương, tạm xa đất nước, tình yêu với Tổ quốc, với Việt Nam lại càng thêm trỗi dậy.
Người đem đến cảm xúc tự hào ấy chính là Vương Thị Huyền. Khoác lên mình lá quốc kỳ Việt Nam, cô gái xuất sắc loại bỏ từng đối thủ để giành tấm huy chương Vàng thứ ba cho Đoàn Thể thao Việt Nam, với tổng cử 172 kg (cử giật đạt 72 kg và cử đẩy đạt 95 kg), bặm chặt môi với những dòng nước mắt lăn dài trên gò má.
Trước đó, đúng khoảnh khắc mà nữ lực sỹ người Indonesia đổ gục tại sàn đấu cũng là lúc Vương Thị Huyền ôm chặt ông Đỗ Đình Kháng - Phó Vụ trưởng Vụ thể thao thành tích cao II phụ trách môn cử tạ. Cô khóc nấc lên. Đó không đơn thuần chỉ là nước mắt hạnh phúc thoáng chốc trong thời điểm giành lấy vinh quang. Mà đó là nước mắt của nghị lực vượt qua nỗi đau lớn nhất của cuộc đời.
Ít ai biết rằng, chỉ chục ngày trước đó, Vương Thị Huyền đón tin sét đánh khi bố của cô qua đời. Trước đó một thời gian, Huyền đã trải qua cảm giác đơn đớn khôn xiết khi vĩnh biệt mẹ của cô. Mặc dù vậy, sau 3 ngày chịu tang, cô cố gắng nén lại nỗi đau để cố gắng tập trung cho SEA Games 2019.
Cũng chính vì thế, tấm huy chương Vàng mà Vương Thị Huyền giành được không chỉ là phần thưởng cho những nỗ lực vượt qua thách thức tập luyện, thi đấu mà nó còn là sự đền đáp đầy xứng đáng cho nghị lực vượt qua những nỗi đau lớn nhất của cuộc đời.
Trước ống kính truyền thông, Vương Thị Huyền đã nói trong nước mắt: “Cảm ơn bố, mẹ. Hy vọng trên trời cao, bố mẹ sẽ biết và sẽ vui vì con. Vì Tổ quốc, con đã cố gắng hết mình…”.