Vào những thời điểm Juventus bế tắc, Pirlo ủ rũ đút tay túi quần, lủi thủi độc bước bên băng ghế huấn luyện. Hình ảnh ấy đã trở nên quá quen thuộc trong mùa giải này. Trong chiếc măng-tô thời trang và đôi giày da made in Italia cáu cạnh, Pirlo vẫn tự tin có thể ngay lập tức tung đường chuyền xé toang hàng phòng ngự đối phương để thay đổi hoàn toàn cục diện trận đấu.
Hàng trăm lần trong sự nghiệp, Pirlo làm như vậy. Nhưng các học trò của ông thì không. Nếu ai cũng làm được như Pirlo thì Pirlo đâu còn vĩ đại như chúng ta biết. Và đó chính là vấn đề của huyền thoại vĩ đại người Italia, trong vai trò một huấn luyện viên.
Có lẽ Pirlo tóc bạc hơn một chút, nặng cân hơn một chút, lưng gù đi một chút, song ông vẫn chưa "thoát vai" của một cầu thủ, đúng hơn là ông chủ trung tuyến. Vẫn là "tôi tư tư duy tức tôi chơi bóng", vẫn là ước ao mơn man trái bóng tròn, vẫn là hình dung ngây ngô và trễ nải của một gã cao bồi ngạo nghễ đứng ngoài "quy luật" của trận đấu.
Nhưng, thời gian đã và đang chứng minh Pirlo có thể là ông chủ vĩ đại của khu trung tuyến song chưa phải là một nhà cầm quân xuất chúng bên đường biên. Một Juventus thống trị Serie A nhiều năm liền và sở hữu siêu sao Cristiano Ronaldo trong đội hình đang đứng tận thứ ba trên bảng xếp hạng Serie A với 10 điểm ít hơn Inter Milan, đội bóng được dẫn dắt bởi Antonio Conte, cái tên mờ nhạt hơn Pirlo nhiều lần trong sự nghiệp cầu thủ.
Điều này thật khó nuốt trôi cho những ai lỡ yêu và tin vào những phẩm chất trí tuệ phi phàm của Pirlo. Dù vậy, khi một huyền thoại sân cỏ giải nghệ và bước vào sự nghiệp cầm quân, những gì người hâm mộ biết về họ rất khác những gì họ sắp đương đầu. Đó là một hành trình đầy rủi ro và đe dọa chính vị thế huyền thoại họ mất bao nhiêu năm xây dựng trong lịch sử và trong lòng người hâm mộ.
Nó xảy ra với Pirlo và cũng xảy ra với Xavi, với Lampard, với Seedorf, với Inzaghi... Với nhất nhiều nhiều huyền thoại khác nữa. Các học trò của Pirlo không thể có tư duy của Pirlo, các học trò của Xavi không thể có kỹ năng chuyền và di chuyển như Xavi, các học trò của Lampard không thể có phẩm chất phi phàm của Lampard, các học trò của Seedorf không thể chơi bóng như một quý ông như Seedorf và các học trò của Inzaghi không ai sinh ra trên lằn ranh việt vị.
Họ có thể chọn một công việc khác an nhàn hơn. Pirlo có lẽ sẽ là một diễn viên xuất sắc đóng đinh với những vai khờ hoặc cũng có thể một đầu bếp tài ba, nếu biết rằng Pirlo nấu món spaghetti Pasta alla puttanesca siêu ngon.
Nhưng không. Họ và Pirlo đều chọn trở thành huấn luyện viên. Trở thành người kiểm soát sự hỗn loạn chết chóc của cả một tập thể. Thế nên bây giờ chúng ta phải quen với hình ảnh đớn đau là những huyền thoại sân cỏ thường xuyên mắc sai lầm.
Những thành công như Pep Guardiola hay Zinedine Zidane chỉ là hãn hữu. Pep mất hàng chục năm hấp thụ các ý tưởng chiến thuật và là mẫu người nghiện tìm tòi và suy nghĩ. Zizou lại có khả năng cảm nhận trận đấu và ứng biến tài tình, bên cạnh bản lĩnh và may mắn.
Thế nên, suy cho cùng cầu thủ và HLV là hai nghề hoàn toàn khác biệt. Sẽ có ít những Guardiola hay Zidane, nhưng rất nhiều những huyền thoại vẫy vùng trong vũng lầy hào quang sân cỏ như Pirlo.