Trước đây, gần như ở tất cả các trận lớn nhỏ, Chelsea đều di chuyển nhiều hơn đối thủ, và điều khác biệt là các vị trí di chuyển nhiều như nhau. Ví dụ Fabregas ở giữa sân di chuyển khoảng 11,6 km/trận, thì Eden Hazard hoặc Diego Costa cũng phải trải qua hành trình từ 10,5 đến 11,0 km/trận. Nhìn vào biểu đồ nhiệt của các cầu thủ Chelsea mới thấy hết sự khủng khiếp của quãng đường mà một cầu thủ phải di chuyển.
Chính việc các cầu thủ luân chuyển vị trí liên tục, bao khắp mặt sân đã giúp lối chơi của Chelsea thanh thoát hơn gấp bội. Ở bất kỳ vị trí nào cầu thủ cũng có những địa chỉ an toàn để chuyền bóng, thay vì phải thực hiện những đường chuyền phiêu lưu hoặc sai địa chỉ.
Chỉ có điều, mặt trái của lối chơi này chính là việc Mourinho xoay tua ít, nhưng lại yêu cầu các học trò di chuyển quá nhiều, dễ khiến cho tình trạng thể lực sớm suy giảm đáng kể trong chặng đường dài. Một câu hỏi đặt ra: Liệu trong giai đoạn Giáng sinh và năm mới sắp tới, khi Chelsea đối diện lịch thi đấu 3 ngày/trận, họ còn duy trì được mật độ di chuyển lớn như vậy hay không?