Ai cũng biết, Stoke nổi danh toàn Premier League bởi phong cách “chặt chém” có tiếng, cùng với đó là lối chơi dựa nhiều vào nền tảng thể lực sung mãn của các cầu thủ. Không ngoa khi nói rằng, đội bóng đến từ vùng gốm sứ Staffordshire là tập thể “trâu bò” nhất giải Ngoại Hạng, một đối thủ mà bất kỳ “ông lớn” nào cũng phải dè chừng, đặc biệt là ở những chuyến làm khách tại Britannia. Rất nhiều đội bóng đã “ngậm đắng nuốt cay” khi chủ trương lấy thể lực chọi thể lực với Stoke, nhưng cũng có những đội bóng biết dùng nhu để đấu với cương. Đó mới là điều tạo nên sự khác biệt.
Lou Macari, cựu cầu thủ M.U trong những năm 70, và cũng là HLV của Stoke vào những năm 90, từng tự đặt câu hỏi với chính mình, rằng tại sao trong thời kỳ hoàng kim, M.U luôn giành chiến thắng tại Britannia, thậm chí họ coi những cuộc đối đầu với Stoke còn “nhẹ tựa lông hồng”, không như tâm lý căng cứng mỗi khi phải làm khách tại đây của một cơ số đội bóng khác tại Premier League. Là một người hiếm hoi hiểu rõ về cả hai đội bóng, Macari cho rằng lí do chỉ bởi “Quỷ đỏ” không bao giờ sa vào một cuộc chiến thể lực với Stoke bằng việc đưa vào sân những cầu thủ to cao, mà thay vào đó là những cầu thủ có đầu óc, cùng với đó là chiến thuật hợp lý để giành chiến thắng.
Pha vào bóng thô bạo của Bardsley (trái) với Hazard
Ngẫm lại mới thấy, những gì Chelsea thể hiện đêm qua, rất giống với những gì mà Sir Alex Ferguson từng làm mỗi khi đối đầu với những đội bóng ưa thể lực và va chạm, dù Stoke của Mark Hughes thời điểm hiện tại không còn quá lạm dụng những tình huống “lấy thịt đè người” như dưới thời Tony Pulis. Tuy nhiên, tình huống “đốn củi” của Phil Bardsley với Eden Hazard ngay ở phút thứ 20 cho thấy, The Potters vẫn còn nguyên cá tính của một đội bóng đá rắn. Tiên liệu trước được điều này, Mourinho đã chỉ đạo các học trò thể hiện một đẳng cấp chơi bóng lạnh lùng nhưng cũng không kém phần sức mạnh để có thể vượt lên trên những “cái đầu nóng” của đội chủ nhà.
Nói là không kém phần sức mạnh, bởi bất kỳ một cá nhân hay một đội bóng nào thi đấu tại Premier League, đều phải đảm bảo một nền tảng thể lực sung mãn. Đây là giải đấu không dành cho những người yếu đuối, ở bất kỳ vị trí nào trên sân. Chelsea của Mourinho ở mùa giải năm nay, đều tinh cả ở trí lẫn lực. Họ được cấu thành nên nhờ “máy quét hạng nặng” Nemanja Matic, “lá chắn thép” John Terry, “bạo chúa cánh phải” Branislav Ivanovic, “sát thủ mặt sắt” Diego Costa, và cũng không thiếu những nét lãng mạn nhờ những cầu thủ làm bóng hàng đầu như Cesc Fabregas, Oscar hay Hazard. Sự cân bằng đáng ngưỡng mộ này chính là thứ đang giúp Chelsea bay cao ở mùa giải năm nay.
Matic (phải) vẫn là chốt chặn không thể thiếu của Chelsea
Terry là người mở tỉ số cho Chelsea sau một pha đánh đầu chính xác từ cú đá phạt góc bên cánh phải của Fabregas ngay ở phút thứ 2. Nhưng điều đáng nói trước đó phải là pha phối hợp tạo nên tình huống phạt góc cho The Blues. Nhận bóng ở giữa sân, Fabregas chọc khe hợp lý cho Hazard bên cánh trái, tuyển thủ Bỉ như thường lệ dẫn bóng thẳng vào vòng 16m50 của Stoke, giả sút và rồi chuyền ngang sang cho Ivanovic đang băng lên bên cánh phải, trước khi cú sút của hậu vệ người Serbia đập trúng người một cầu thủ của đội chủ nhà và đi hết đường biên. Mọi thứ diễn ra trong vẻn vẹn 13 giây.
Chưa hết, phút 32, Matic có một pha chuồi bóng chính xác bên phần sân nhà, cắt ngang đợt tấn công của Stoke, đưa bóng đến chân Hazard. Tiền vệ người Bỉ chuyền nhanh cho Fabregas ở giữa sân, và sau một thoáng quan sát, “số 4” của Chelsea tung ra một pha chọc khe sắc lẹm cho Diego Costa phá bẫy việt vị băng lên, nhưng đáng tiếc pha dứt điểm của tiền đạo gốc Brazil lại đưa bóng đi chệch khung thành trong gang tấc. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ thấy, rằng Chelsea nguy hiểm như thế nào khi đang ở thế dẫn trước, và rằng họ luôn luôn sẵn sàng để kết liễu đối thủ một cách chớp nhoáng.
Những con người mà Mourinho sở hữu đều đang đạt phong độ chín muồi ở mùa giải năm nay, và có một điều rõ ràng rằng, một khi có được đội ngũ hoàn chỉnh, Chelsea sẽ là đội khó đánh bại nhất tại Premier League mùa này. Công lớn ở đây phải thuộc về Mourinho, bởi ông đang là người giúp Chelsea hình thành phong cách chơi bóng không trộn lẫn, kết hợp được cả sức mạnh và kỹ thuật, tạo nên tinh thần và cá tính riêng biệt cho Chelsea, để thi đấu, chơi bóng, chứ không là “chiến đấu” theo nghĩa đen.
Lou Macari, cựu cầu thủ M.U trong những năm 70, và cũng là HLV của Stoke vào những năm 90, từng tự đặt câu hỏi với chính mình, rằng tại sao trong thời kỳ hoàng kim, M.U luôn giành chiến thắng tại Britannia, thậm chí họ coi những cuộc đối đầu với Stoke còn “nhẹ tựa lông hồng”, không như tâm lý căng cứng mỗi khi phải làm khách tại đây của một cơ số đội bóng khác tại Premier League. Là một người hiếm hoi hiểu rõ về cả hai đội bóng, Macari cho rằng lí do chỉ bởi “Quỷ đỏ” không bao giờ sa vào một cuộc chiến thể lực với Stoke bằng việc đưa vào sân những cầu thủ to cao, mà thay vào đó là những cầu thủ có đầu óc, cùng với đó là chiến thuật hợp lý để giành chiến thắng.
Pha vào bóng thô bạo của Bardsley (trái) với Hazard
Ngẫm lại mới thấy, những gì Chelsea thể hiện đêm qua, rất giống với những gì mà Sir Alex Ferguson từng làm mỗi khi đối đầu với những đội bóng ưa thể lực và va chạm, dù Stoke của Mark Hughes thời điểm hiện tại không còn quá lạm dụng những tình huống “lấy thịt đè người” như dưới thời Tony Pulis. Tuy nhiên, tình huống “đốn củi” của Phil Bardsley với Eden Hazard ngay ở phút thứ 20 cho thấy, The Potters vẫn còn nguyên cá tính của một đội bóng đá rắn. Tiên liệu trước được điều này, Mourinho đã chỉ đạo các học trò thể hiện một đẳng cấp chơi bóng lạnh lùng nhưng cũng không kém phần sức mạnh để có thể vượt lên trên những “cái đầu nóng” của đội chủ nhà.
Nói là không kém phần sức mạnh, bởi bất kỳ một cá nhân hay một đội bóng nào thi đấu tại Premier League, đều phải đảm bảo một nền tảng thể lực sung mãn. Đây là giải đấu không dành cho những người yếu đuối, ở bất kỳ vị trí nào trên sân. Chelsea của Mourinho ở mùa giải năm nay, đều tinh cả ở trí lẫn lực. Họ được cấu thành nên nhờ “máy quét hạng nặng” Nemanja Matic, “lá chắn thép” John Terry, “bạo chúa cánh phải” Branislav Ivanovic, “sát thủ mặt sắt” Diego Costa, và cũng không thiếu những nét lãng mạn nhờ những cầu thủ làm bóng hàng đầu như Cesc Fabregas, Oscar hay Hazard. Sự cân bằng đáng ngưỡng mộ này chính là thứ đang giúp Chelsea bay cao ở mùa giải năm nay.
Matic (phải) vẫn là chốt chặn không thể thiếu của Chelsea
Terry là người mở tỉ số cho Chelsea sau một pha đánh đầu chính xác từ cú đá phạt góc bên cánh phải của Fabregas ngay ở phút thứ 2. Nhưng điều đáng nói trước đó phải là pha phối hợp tạo nên tình huống phạt góc cho The Blues. Nhận bóng ở giữa sân, Fabregas chọc khe hợp lý cho Hazard bên cánh trái, tuyển thủ Bỉ như thường lệ dẫn bóng thẳng vào vòng 16m50 của Stoke, giả sút và rồi chuyền ngang sang cho Ivanovic đang băng lên bên cánh phải, trước khi cú sút của hậu vệ người Serbia đập trúng người một cầu thủ của đội chủ nhà và đi hết đường biên. Mọi thứ diễn ra trong vẻn vẹn 13 giây.
Chưa hết, phút 32, Matic có một pha chuồi bóng chính xác bên phần sân nhà, cắt ngang đợt tấn công của Stoke, đưa bóng đến chân Hazard. Tiền vệ người Bỉ chuyền nhanh cho Fabregas ở giữa sân, và sau một thoáng quan sát, “số 4” của Chelsea tung ra một pha chọc khe sắc lẹm cho Diego Costa phá bẫy việt vị băng lên, nhưng đáng tiếc pha dứt điểm của tiền đạo gốc Brazil lại đưa bóng đi chệch khung thành trong gang tấc. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ thấy, rằng Chelsea nguy hiểm như thế nào khi đang ở thế dẫn trước, và rằng họ luôn luôn sẵn sàng để kết liễu đối thủ một cách chớp nhoáng.
VIDEO: Stoke 0-2 Chelsea
NỘI DUNG SẼ XUẤT HIỆN TẠI ĐÂY Độ cao sẽ thay đổi tùy theo nội dung đã xuất bản |
Những con người mà Mourinho sở hữu đều đang đạt phong độ chín muồi ở mùa giải năm nay, và có một điều rõ ràng rằng, một khi có được đội ngũ hoàn chỉnh, Chelsea sẽ là đội khó đánh bại nhất tại Premier League mùa này. Công lớn ở đây phải thuộc về Mourinho, bởi ông đang là người giúp Chelsea hình thành phong cách chơi bóng không trộn lẫn, kết hợp được cả sức mạnh và kỹ thuật, tạo nên tinh thần và cá tính riêng biệt cho Chelsea, để thi đấu, chơi bóng, chứ không là “chiến đấu” theo nghĩa đen.