Nhưng 5 năm trước, khi mới 19 tuổi, Paulinho suýt đã bỏ bóng đá sau khi sang chơi ở FC Vilnius, Lithuania và FC Lodz, Ba Lan, nhưng được mẹ và bạn gái, nay là vợ anh, khích lệ tiếp tục. “Tôi gặp những vấn đề tồi tệ ở Lithuania vì chủ nghĩa phân biệt chủng tộc”, Paulinho giải thích.
“Khi tôi ra sân ở Ba Lan và Lithuania, các CĐV làm tiếng khỉ vang dậy các khán đài và ném đồng xu vào tôi. 2 cầu thủ Brazil khác cũng bị như tôi”. Đó là một khởi đầu đáng quên cho cầu thủ trẻ từng mơ về việc trở thành người giỏi nhất châu Âu. Việc chuyển tới Lodz ở miền trung Ba Lan không phải là cải thiện gì đáng kể: “Chúng tôi không kiếm được nhiều tiền và phải xoay xở vất vả. Vợ tôi có thai, nên tôi quyết định trở về Brazil để bắt đầu lại từ đầu, từ điểm xuất phát”.
Trở lại quê nhà ở Sao Paolo, Paulinho gia nhập lại CLB mà anh khởi nghiệp, Audax, ở giải địa phương thuộc hạng Tư của Brazil. Trong một năm, anh đã lên với giải Serie B của Brazil, khoác áo Atletico Bragantino, và năm 2010, anh chuyển tới Corinthians, CLB lớn nhất ở Sao Paulo, đóng một vai trò trụ cột trong chức vô địch Brazil 2011, rồi sau đó là Copa Libertadores năm tiếp theo, trước khi đánh bại Chelsea tại chung kết World Club Cup tháng 12 năm ngoái.
“Khi tôi trở lại Brazil sau những vấn đề ở châu Âu, tôi từng nghĩ về việc bỏ hẳn bóng đá”, Paulinho nói. “Tôi đã trải qua 3 tuần không chơi chút bóng đá nào, ở nhà và nghĩ về những gì phải làm tiếp theo. Tôi chơi bóng đá từ khi 5 tuổi, nhưng bị mắc kẹt, mất hết hy vọng và sự tự tin. Tôi rất buồn và thấy chán nản. Lúc đó, giấc mơ của cuộc đời tôi đã chấm dứt. Tôi không thể nghĩ ra thứ gì khác để thay thế bóng đá”.
Nhưng rồi anh đã vượt qua, nhờ gia đình: “Mẹ và bố tôi làm tất cả để giúp đỡ tôi. Nhưng tôi chỉ thực sự tự tin trở lại sau một mùa giải tốt với Bragantino rồi chuyển sang Corinthians”. Gia đình ghi dấu ấn lên cơ thể anh, theo nghĩa đen. Paulinho có hình xăm tên mẹ Erica và vợ Barbara trên cánh tay và cổ tay. Anh còn có một hình xăm khác với nghĩa “mọi thứ Chúa làm sẽ là vĩnh viễn”.
Chính bởi định mệnh đó mà Paulinho từ chối Inter Milan để đến Spurs, nơi anh chia sẻ ngôn ngữ và văn hóa với Andre Villas-Boas cũng như các đồng hương Brazil Sandro và Heurelho Gomes. Tiếng Anh của anh cũng đã rất tốt trong cuộc họp báo sau màn trình diễn cầu thủ xuất sắc nhất trận gặp Crystal Palace Chủ nhật vừa rồi, khi Spurs thắng 1-0 nhờ quả phạt đền của Roberto Soldado.
Có rất nhiều đồng đội ở đội tuyển quốc gia ở London, Paulinho nhanh chóng cảm thấy như ở quê nhà với vợ và cô con gái nhỏ. Nhưng tình bạn là tình bạn, còn bóng đá là bóng đá. “Ngoài sân tôi rất thân thiện với Oscar, Ramirez và David Luiz, nhưng trên sân tôi sẽ làm tất cả cho Tottenham. Mục tiêu là giành các danh hiệu. Chúng tôi là một CLB lớn với những cầu thủ rất giỏi và nên nhắm tới các mục tiêu cao nhất”.